Hai người tan rã trong không vui, Lâm Kiều cũng không liên lạc với Giang Trạm một thời gian dài sau đó.
Mấy hôm nay Lâm Kiều về nhà, lúc ăn tối mẹ Lâm vẫn luôn hỏi cô về chuyện của Giang Trạm.
“Dạo này sao không thấy con liên lạc với tiểu Giang nhỉ? Công việc hiện tại của cậu ấy còn bận không, gọi đến nhà ăn bữa cơm gì đó…”
Lâm Kiều ăn cơm như nhai sỏi.
“Anh ấy rất bận, để lần sau đi ạ.”
Bố Lâm liếc nhìn Lâm Kiều một cái.
“Sao thế, con dạo này hình như khác khác, cãi nhau với thằng nhóc kia à?”
Ánh mắt Lâm Kiều trốn tránh không dám nhìn thẳng.
“Không có ạ.”
Thấy cô nói như vậy hai người cũng không hỏi nữa, sau khi ăn xong Lâm Kiều liền về phòng.
Cô ngồi trên giường nhìn màn đêm bên ngoài, ngón tay di chuyển xung quanh trên biểu tượng Wechat.
Thực tế đây không phải lần đầu tiên cô do dự mình có nên chủ động nhắn tin với anh trước không.
Chỉ cần cô có thời gian yên tĩnh sẽ lại nhớ đến Giang Trạm, bọn họ mới chỉ không liên lạc có một tuần, nhưng không hiểu sao Lâm Kiều lại cảm thấy dường như đã trôi qua rất lâu.
Vốn dĩ chuyện kia chả có vấn đề gì để bọn họ phải cãi nhau cả.
Lâm Kiều nghĩ, nó chẳng đáng để hai người làm ầm ĩ như vậy.
Nhưng chỉ cần giọng điệu hơi gay gắt hay từ ngữ không thích hợp vào tình huống lúc ấy rất dễ khiến nảy sinh mâu thuẫn, mà cô là người có thói quen hễ mở miệng ra làm châm chọc.
Không phải cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-anh-dung-nguoc-chieu-anh-sang/2446169/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.