Bọn họ im lặng nhìn nhau.
Ngưởi châm chọc, người thờ ơ.
Lâm Kiều đột nhiên cảm thấy cô và Giang Trạm vẫn luôn cách nhau xa như vậy, từ trước đến nay, bọn họ chưa từng là người đi chung đường.
Chắc vậy.
Cô nghĩ như thế.
Nhưng đột nhiên cô cảm thấy hơi khó chịu, trước kia cô sẽ không như vậy.
Cô hiểu rồi.
“Đôi khi em cảm thấy chúng ta thực sự không hợp…”
“Nhưng đôi khi, em lại cảm thấy chúng ta dường như cũng không tệ lắm.”
Cô lạnh nhạt mở miệng, giọng nói có chút khàn.
Giang Trạm nhìn cô, chờ cô nói tiếp, tay cầm túi của anh siết chặt, trong vô thức, hô hấp của anh trở nên cẩn trọng hơn.
“Chia tay đi, chúng ta ấy.”
Anh đoán được.
Chớp chớp mắt, anh ngửa đầu nhìn lên bầu trời mờ mịt.
Nỗi buồn trong mắt bị anh dằn xuống tan đi.
“Vì sao, vì anh không gọi cho em? Hay là bởi vì thằng kia? Hay là đáng lẽ anh không nên chất vấn em? Hay là…”
“Không, không phải…”
Cô kích động cắt ngang lời anh.
Lâm Kiều ngẩng đầu nhìn anh, nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng chỉ nhìn một cái cô đã thấy đôi mắt kia lấp đầy tơ máu, âm u mờ mịt.
Cô không thể nhìn rõ ánh mắt anh, bởi vì mọi cảm xúc của anh đều bị kìm nén.
Lồng ngực hơi căng tức, cô khẽ hít một hơi.
“Chúng mình không hợp.”
“Bịch----”
Túi quần áo trong tay bị anh ném mạnh xuống dưới chân cô.
Quần áo bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-anh-dung-nguoc-chieu-anh-sang/2446164/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.