Nhâm Nhiễm hết cách, biết rõ rằng không dễ gì xua đuổi được Trần Hoa, cô đành dọn dẹp chén bát rồi kéo một chiếc ghế ngồi đối diện anh, vàovai một kẻ nhếch nhác, ngán ngẩm trò chuyện.
“Trần Tổng, có chuyện gì muốn nói?”
Trần Hoa rút di động ra, nhấn một phím, âm thanh ầm ầm được phát ra.Nhâm Nhiễm ngơ ngác, những âm thanh có lẽ chẳng bao giờ có ý nghĩa đốivới người khác nhưng khi vang vào tai cô, cô nhận ra nó ngay, đó làtiếng sóng đặc trưng ở Song Bình.
Song Bình là một hòn đảo nhỏ tựa bồn địa, đất bốn bề cao trũng ởgiữa. Hòn đảo chỉ có một bãi cát dài hẹp, chung quanh toàn những váchnúi dựng đứng rất cao và nhấp nhô các hang động lớn nhỏ. Sóng biển ở đấy vỗ vào bờ, cuộn ra rồi dồn dập vỗ ngược trở lại, thoạt nghe thì nhưtiếng sét đang gầm rú, nhức nhối kinh người. Nhưng một khi đã quen, bạncó thể cảm nhận được tiết tấu của nó, hoàn toàn khác với tiếng sóng vỗtheo từng nhịp dịu dàng ở những nơi khác.
Đã mấy năm, âm thanh này và cả con người đang trước mặt, vẫn luônkhuấy đảo lòng cô, bất kể đi đến một bãi biển nào, cô đều nhớ lại, sosánh…
Cô hoàn toàn không ngờ rằng, khi mọi thứ đã dần phai nhạt, giây nàyphút này, ở cái phòng chật hẹp sâu trong lục địa này, cô lại nghe đượcâm thanh đã cách biệt từ lâu.
Tiếng pháo giòn giã bên ngoài cửa sổ bỗng dập tắt sóng biển trong diđộng, đồng thời cũng khiến Nhâm Nhiễm tỉnh táo trong cơn say, cô ấp úng: “Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-anh-den-ruc-ro/2175328/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.