Đặt chân vào khu chung cư quốc tế, Nhâm Nhiễm chạy thẳng đến vănphòng, đọc số phòng và nói là đóng phí quản lý tòa nhà. Nhân viên trựcca kiểm tra, báo với cô, Trần Hoa – chủ căn hộ đã đóng hết phí quản lýcủa cả năm.
Cô cám ơn quay về chung cư, lập tức thu dọn hành lí, may mà tăng caliên tục, hai thùng giấy gửi bên Trương Chí Minh vẫn chưa kịp mở ra phân loại và sắp xếp – nghĩ đến Trương Chí Minh, cô đột nhiên nhớ đến cáihôm anh đưa hai thùng đồ đến, anh đã quan sát khu chung cư rất lâu, hỏithăm giá trọ, không bình phẩm lời nào nhưng thái độ ít nhiều hơi khácthường, cô đành thừa nhận, cô quả thật là ngây ngô đến đáng thương.
Cô kéo toàn bộ hành lí xuống tòa nhà: bao gồm hai thùng giấy, haiva-li hành lí một to một nhỏ, thở hì hục đón taxi tìm một nhà trọ dừngchân, sau chuyến dọn nhà vật vã này, cô mệt lả không còn muốn cử động.
Căn phòng chật hẹp chất đầy đồ đạc của cô đã chật kín cả lối đi, bứctường mỏng manh không cản nổi âm thanh ồn ào của phòng bên cạnh, chỉ duy phòng cô im lặng như tờ, la-phông trên trần hỗn tạp đến thê lương,giống như tâm trạng của cô lúc này.
Áo của cô ướt đẫm do mồ hôi dính chặt vào người, cô không có tâmtrạng tắm gội, đờ đẫn tựa vào đầu giường, không biết đã ngồi bao lâu,điện thoại reo, cô cầm điện thoại, Gia Tuấn gọi đến.
“Tiểu Nhiễm, em nhớ nghỉ ngơi sớm, đừng thức khuya quá.”
“Em biết…” Cô gắng sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-anh-den-ruc-ro/2175323/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.