Đến ngân hàng xong, Nhâm Nhiễm kiên quyết không cần Gia Tuấn tiễn rasân bay và bảo anh quay về xử lí việc trong công ty. Cô đón taxi ra sânbay, thời gian còn sớm, cô thở một hơi thật dài, bây giờ mới cảm thấyđau đầu, mũi cũng nghẹt đến khó thở.
Cô biết e rằng với trang phục mỏng manh của mình, không chịu đượcchênh lệch nhiệt độ của hai vùng nên đã bị cảm lạnh. Trước tiên, cô đếntiệm thuốc gần sân bay mua vài viên thuốc cảm, sau đó tìm một quán ănnhanh ăn vội bát mì rồi tìm đến một băng ghế dài gần cổng lên máy bayngồi xuống, đắp áo vest của Gia Tuấn vào người, nhắm mắt nghỉ ngơi. Bộphận phát thanh thỉnh thoảng thông báo hành khách giờ lên máy bay, lúcđầu cô còn chú ý, sau thuốc phát huy tác dụng, cô nghe như không hiểu,ngồi gật gù.
Đột nhiên có một bàn tay vỗ nhẹ vào vai cô: “Đến giờ lên máy bay rồi.”
Cô loạng choạng mở mắt cám ơn thì đã sững sờ ngay, người ngồi cạnh cô lại là Trần Hoa. Anh bình thản nhặt áo vest trượt xuống đất đưa lại cho cô, sau đó đứng dậy đi về cổng lên máy bay.
Đầu óc Nhâm Nhiễm choáng váng nhìn dáng người cao to của anh, nghingờ mình sốt cao đến mức có ảo giác. Cô nhìn lại vé đăng kí, đích thựclên cổng này, bộ phận phát thanh lại nhắc nhở hành khách trong chuyếnbay này nhanh chóng lên máy bay, Trần Hoa đã tự đi vào trong. Cô khôngcòn thời gian nghĩ ngợi, vội xách cặp bước lên.
Vừa lên máy bay đã trông thấy Trần Hoa đang ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-anh-den-ruc-ro/2175319/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.