Gia Tuấn về đến nhà gọi điện cho Nhâm Nhiễm, cả hai người đều cảmgiác sường sượng, nói vu vơ vài câu, Gia Tuấn đưa điện thoại cho BácNgạn được hai tuổi.
Bé Bác Ngạn và Nhâm Nhiễm đã không gặp nhau gần một năm, nhưng chanhắc đến thì bé vẫn còn nhớ cô và lớn tiếng gọi: “Dì Nhâm Nhiễm” và báocáo với cô rằng bé đang chơi trò gì. Tiếng trẻ con ngây thơ giòn giãkhiến Nhâm Nhiễm cười phá lên, đứa bé bập bẹ từng chữ ngày nào còn chảynước dãi ngủ trên vai Nhâm Nhiễm giờ đây đã phát âm rõ ràng, lại còn lẻo mép nữa. Cô và bé nói chuyện cả buổi trời vẫn còn luyến tiếc chưa muốntắt máy.
Mấy ngày sau, Trương Chí Minh lại hẹn cô ra, Nhâm Nhiễm còn vài việcchưa hoàn thành do sự cố của Đinh Hiểu Tình, cô buộc phải tăng ca khálâu.
Cô gửi lời xin lỗi đáp lại việc chờ đợi của Trương Chí Minh, “Khôngngờ xảy ra chuyện này, cô ta ngày càng tỏ ra bất hợp tác với em trongcông việc, xem ra nếu em không tỏ rõ thái độ từ chối chuyến đào tạo,chắc cô ta cứ mãi phòng thủ em, nhưng vấn đề là, bây giờ vốn chưa tuyênbố em đã được chọn, em đứng ra từ chối chẳng phải là chuyện nực cườisao.”
“Đừng để bụng, làm việc ở đâu cũng sẽ gặp tình huống đó thôi.” Trương Chí Minh an ủi cô.
“Như thế thật sự rất ảnh hưởng đến tâm trạng người khác, cũng ảnhhưởng đến công việc. Mệt là chỉ toàn những chuyện vặt vãnh, không thể ứ á gì được, nói chi đến than phiền với cấp trên.”
“Cấp trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-anh-den-ruc-ro/2175315/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.