Cơn bão ập đến từ ngoài khơi đã chấm dứt sau một đêm âm ỉ, đâu đâucũng thấy những nhánh cây bị quật ngã, các tấm bảng quảng cáo rơi ngổnngang, những cột điện dây đứt lơ lửng, những người dân sầu não trước tổn thất… Trái ngược với cảnh tượng tàn tạ dưới mặt đất, bầu trời trongxanh đến khó tả, như vừa gột rửa sạch sẽ, các áng mây trong veo nối tiếp nhau bay lượn, ngước đầu nhìn lên, bầu trời cao vời vợi, thanh khiết và lấp lánh, cảm giác như vừa được tái sinh.
Buổi sáng, Gia Thông trả phòng cùng Nhâm Nhiễm bước ra, nói nửa đùanửa thật: “Nếu một ngày nào đó em chán ngấy tình cảm bồng bột này củatuổi trẻ, nhất định phải nói thẳng, đừng e ngại ông chú này nhé. Tìnhcảm của con người rất dễ thay đổi, điều nay anh có thể hiểu được, cũngchấp nhận được. Cũng tức là, khi anh đổi số điện thoại anh sẽ báo em,khi điện thoại anh còn gọi được tức là anh vẫn còn nhớ em.”
Nhâm Nhiễm không biết trả lời câu dặn dò mang tính lí trí quá đáng của anh như thế nào.
Anh từ chối thẳng thừng khi Nhâm Nhiễm muốn tiễn anh ra sân bay: “Anh đưa em về. Anh không thích hình thức hóa một cuộc chia ly, nỗi buồn ấythật nực cười.”
Nhâm Nhiễm đã biết, Gia Thông vốn không thích cảnh tượng quá lâm libi đát, cô cũng không bằng lòng dung túng tình cảm trẻ con của mình dậysóng, anh nói gì, cô đều gật đầu.
Hai người đậu xe tại cổng sau trường đại học Z, cô chỉ cho anh biếtnhà của mình và bảo là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-anh-den-ruc-ro/2175279/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.