Kỳ Gia Tuấn nổ máy, anh nhìn vào kính chiếu hậu, thấy Nhâm Nhiễm ngồi sau xe cúi sầm mặt, nước mắt lăn dài trên gò má.
“Đau lắm hả? Ráng chịu một chút, đến bệnh viện ngay thôi.”
Nhâm Nhiễm không đáp lại, quả thật là cô rất đau, nỗi đau nhói lên từ tận đáy lòng.
Ba ngày trước khi mẹ Phương Phi qua đời, nhiều nội tạng của bà gầnnhư suy kiệt, sức khỏe chỉ còn thoi thóp. Bà đưa Nhâm Nhiễm cuốn sổ tiết kiệm ngay trước mặt Thế Yến: “Tiểu Nhiễm, sổ tiết kiệm này đứng têncon, trong đó có hai trăm ngàn đồng, mật mã là ngày sinh nhật của con,mẹ chỉ có thể cho con bao nhiêu đó, con nhất định phải giữ kĩ.”
Lúc đó, cô vừa học lớp 11, dù gia đình khá sung túc, nhưng tiền tiêuvặt hàng tháng không quá 100 đồng, cô giật mình khi được mẹ đưa số tiềnquá lớn, càng thấp thỏm bởi những lời nói của mẹ, cô khóc lớn: “Mẹ, conkhông cần tiền, mẹ giữ giúp con là được.”
“Ngoan, mẹ rất chóng quên, sợ để đâu mẹ cũng quên mất.” Mẹ cô cườinói: “Con cất kĩ, nhớ lấy, đây là của mẹ cho con, không ai có quyền sửdụng.”
Lúc mẹ nói câu này, bà quay sang nhìn Thế Yến, nét mặt ông rất khóhiểu, chỉ gật gù: “Giữ đi, Tiểu Nhiễm.” Ông nhìn sang vợ mình: “Anh sẽchăm sóc tốt cho con, em yên tâm.”
Mẹ mệt mỏi nhắm chặt mắt, rồi lại mở mắt nhìn con: “Con phải biết tự chăm sóc mình, Tiểu Nhiễm.”
Sổ tiết kiệm vẫn nằm im trong ngăn tủ của Nhâm Nhiễm. Trong phút hỗnloạn, cô sực nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-anh-den-ruc-ro/2175243/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.