"Vậy nên, điều ngài hối hận là gì?" Sứ giả đi theo Lee Jeno đến khu vực tầng trệt của một tòa nhà.
Cậu cho rằng Lee Jeno phải nhanh chóng thực hiện được điều mà mình còn hối tiếc, bằng không công việc cậu cậu sẽ dồn đống, sau này sẽ lại phải thức đêm xử lý.
Mấy ngày nay Lee Jeno dẫn cậu đi ăn rất nhiều quán canh kim chi nổi tiếng trên khắp cả nước, nghe nói là sau khi có tuổi rồi anh không thể chạy tung tăng khắp nơi nữa nên nhiều năm rồi chưa tới đây, hiện tại đột nhiên trở lại tuổi 20, đi đâu cũng vui, bay nhảy bao nhiêu cũng không mệt.
May mắn thay sứ giả cũng thích ăn canh kim chi, nếu không cậu đã ép anh uống hết một bát canh Mạnh Bà sau đó đuổi người đi rồi.
"Không cần gọi tôi là ngài, gọi Jeno hoặc Lee Jeno là được rồi, tôi có tò mò một chuyện, cậu đã làm sứ giả bao nhiêu năm rồi?"
"...Gần 70 năm."
"Các cậu sẽ không già đi sao?" Lee Jeno quay lại nhìn cậu, "Ý của tôi là, trông cậu khá là trẻ, đôi tay và giọng nói hay gì đó."
"20 tuổi, chính tôi đã chọn, thật tình cờ, cũng giống như ngài... như Jeno, tôi khi đó cũng chọn ngưỡng tuổi 20."
"Ra vậy, xem ra khi sứ giả còn sống, tuổi 20 của cậu cũng rất hạnh phúc."
Sứ giả trầm mặc một hồi, lúc sau vừa nói vừa gật gật đầu, "Có lẽ đúng là vậy."
Kỳ thật chính cậu cũng không biết, cái gì cũng không biết, lúc trước khi cấp trên chạm vào ấn đường cậu, kí ức của cậu đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nohyuck-ngay-ha-giet-chet-cat-canh/224851/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.