Thông qua tấm gương của Kanna, Naraku cũng đã thấy hết tất cả mọi chuyện diễn biến như trên.
Naraku còn một lần, thông qua tấm gương nhìn thấy Pluto ánh mắt khẽ liếc nhìn lại phương hướng của anh.
Không biết phải dùng từ ngữ gì để hình dung sao ánh mắt kẻ lạ mặt ngồi xe lăn đó. Khiến cho Naraku anh, cả người đều không hiểu sao cảm thấy cả người đều không quá thoải mái.
Ánh mắt ấy quá không xa lạ gì, đối với Naraku anh.
Đó không phải là ánh mắt xem “kẻ khác như trò chơi” của Naraku anh hay nhìn kẻ yếu hơn anh, rồi bị anh chơi xoay quanh hay sao?
Nhìn miệng kẻ ngồi xe lăn đó đang nở một nụ cười ấm áp, rồi còn dùng khẩu hình nói với Naraku anh rằng một câu.
Không cấm làm Naraku chướng khí và sát ý, đều đồng thời ‘On’ bật lên ở mức cao nhất.
“ Naraku… cảm giác đã chết quá một lần… ra sao?”
Kẻ này… rốt cuộc là ai??
Cái trán không tiếng động, ẩn ẩn làm Naraku đầu đau như bị búa bổ.
Càng không hiểu ra sao, Naraku anh lại cảm thấy… kẻ ngồi trên xe lăn kia… hơi hơi quen mắt.
Không phải vẻ bề ngoài, mà lại… cùng người nọ khí chất… như hai mà một tròng lên nhau… thật sự rất quen thuộc a.
(Đoán coi là ai các Bác??)
Càng tiến vào sâu trong núi Bạch Linh Sơn Pluto. Bắt đầu thấy được một ngọn núi màu ánh bạc kim loại từ xa đang sáng lên lấp lánh. Mà lại, ngọn núi ấy không hề có một cây xanh hay bất kì ngọn cỏ nào mọc được trên ngọn núi đó.
‘ Đây khá giống trong truyền thuyết, núi vàng núi bạc trong truyện cổ tích a. Nếu có Shin ở đây… chắc chắn nhóc đó sẽ vui vẻ lắm.’
(Bởi vì, Shin nhà ta siêu thích ăn mỏ quặng kim loại mà ≧ω≦)
Ở đây có hang động sao?
Xe lăn của Pluto tiến sâu vào trong núi hang động.
Ưm hừ ~ Là một hành lang vòng cung sao?
Bên trong ngọn núi là rỗng ruột, được nhiều bao quanh là những cầu thang bằng gỗ tạo hình xoắn ốc xinh đẹp.
Nơi này thật không đơn giản tí nào.
Niên đại chỉ khoảng hơn vài chục năm trở lại đây, nhưng lại không có một chút bụi bặm nào… bên ngoài cũng không có dấu vết bước chân của con người hoạt động… Nơi đây, tại sao lại có thể sạch sẽ đến như vậy?
Leng keng leng keng ~
Có tiếng lục lạc vang vọng lại khắp nơi trong hang động.
“ Kẻ nào a.”
Leng keng leng keng ~
Vẫn chỉ có tiếng chuông lục lạc vang vọng, như đáp lại lời của Pluto.
‘ Đi theo… theo…ta.’
Một giọng nói mang đầy vẻ non nớt mệt mỏi, vang lên trong đầu của Pluto… giọng nói cực kỳ suy yếu, nhưng lại mang chút nét gì đó như cầu khẩn, muốn muốn Pluto đi theo nó.
Tuy bề ngoài như đang đi theo tiếng vang vọng của chuông lục lạc nọ, nhưng Pluto cũng đã làm trước thi thố phòng kiểm tra xem, các tiết điểm không gian có hoạt động bình thường hay không. Phòng ngừa cho tình trạng xấu nhất có thể xảy ra, Pluto anh... phải thông qua các không gian tiết điểm để chạy trốn… nếu có chuyện không ổn xảy ra.
Nếu chưa biết đối phương là ai, Pluto chắc chắn phải luôn chuẩn bị sẵn cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
Một nơi kì lạ, dù cho không khí bên trong nơi này cực kỳ trong lành và thánh khiết, nhưng ai có thể biết được tương lai tùy chỗ… đều là một khoảng không mù mịt.
Phòng ngừa trước tất cả mọi trường hợp xấu sẽ xảy ra… và đã có thi hành cách xử lý ổn thỏa, là một người thông minh và biết suy tính chính xác cho tương lai.
Một hơi âm thầm lặng lẽ bố trí xuống nhiều cọc ngầm Pluto, mắt không thấy tâm không phiền… anh vẫn lựa chọn tiếp tục đi sâu vào trong hang động. Nơi xây cất lên, như một tòa ngôi mộ cổ bí ẩn.
‘ Đến đây… xin hãy… nhanh chân hơn nữa…’
Tiếng nói non nớt, vẫn không bỏ qua cho Pluto, mà nhanh chóng hối thúc vô cùng.
“ Ta có thể giúp gì được cho ông?”
Trước mặt Pluto, là một cái xác khô đang ngồi khoanh chân tư thế thiền tu chuẩn mực đúng tư thế. Bên ngoài, xác khô mặc một chiếc cà sa cũ kĩ, nhưng trên chiếc áo… là từng đường nét hoa văn đều thể hiện, chủ nhân của nó…
Là một người đức cao vọng trọng và được rất nhiều người sùng kính, yêu quí.
“ Ai dám ~ xâm nhập Thánh vực của ta?”
Cái xác khô, bỗng dưng mở miệng. Hai hốc mắt tối om, nhiều ra hai tròng mắt đỏ ngầu vẫn đục… tràn đầy lạnh lẽo, oán hận.
“ Ưm…?? Zombie (tang thi)??? Cũng không phải, Zombie (tang thi) thường thường thân thể là thoái hóa, hủ bại. Người này, thân xác lại là sạch sẽ.”
Tự nhũ một câu thật nhỏ, Pluto cảm nhận được rất rõ.
Người này đã chết rồi, nhưng linh hồn lại không được siêu sinh. Rõ ràng là bị người ta chôn sống khi còn tại thế (còn sống),nhằm mục đích ngăn cách cho linh hồn người này được vào Luân hồi, đầu thai sang kiếp khác.
Cách thức là chôn sống người đó trong thùng gỗ, đặt ở vị trí đối diện cổng làng. Điều đó có nghĩa là, người bị chôn sống đó sẽ trở thành cung phụng của dân làng. Cũng như sẽ có trách nhiệm, bảo vệ sự bình yên cho ngôi làng… nó còn có một cái tên khác nữa là...
Tức Thân Phật!!!
Nhưng hiện tại lại có vẻ, người này đã hối hận, khi nhận lời cầu xin của dân làng… trở thành một kẻ thủ hộ cho ngôi làng.
Và người này, hiện tại chỉ muốn được siêu thoát khỏi những ràng buộc đó.
Leng keng leng keng ~
‘ Làm ơn… cứu… cứu giúp… linh hồn ông ấy ~ Bạch Tâm… Thượng Nhân… làm ơn ngài ~ cứu giúp ông ấy.’
Giọng nói non nớt nhỏ, đang cực kỳ suy yếu mà vang xin Pluto cứu giúp Bạch Tâm Thượng Nhân.
“ Ông là Bạch Tâm Thượng Nhân?? Một vị thánh nhân, đã làm rất nhiều việc thiện tâm và cứu giúp rất nhiều người… Ông chấp nhận được yêu quái cứu vớt và quay sang oán hận con người? Như thế…. Ông hiện tại cảm thấy ra sao?”
“ Đứa bé kia, thật là… đã qua nhiều năm như vậy... Dù sao thời gian cũng là thứ đáng sợ, nó làm cho ta… từ một con người khổ hạnh tu hành, chăm làm nhiều việc thiện nguyện, số người được ta cứu chữa rất nhiều… là bao nhiêu, đến ta cũng còn không nhớ nữa. Nhưng lại đến cuối đời ta... Cái mà ta nhận được, lại là cái gì?? Bọn họ, chỉ mong cho ta sớm ngày tuyệt diệt và trở thành một bộ Tức Thân Phật… mãi mãi ‘còn sống’ bảo hộ cho bọn họ và con cháu họ…”
Bạch Tâm Thượng Nhân chỉ lắc đầu cười khổ, tâm tình lại chán nản... oán khí tiết ra trong ông lại có dấu hiệu tràn đầy.
“ Ông hận bọn họ sao?”
“ Ta… đã từng oán hận bọn họ, cái danh thánh nhân này. Tự bọn họ cứng rắn mà nhét cho ta, lại bắt ta phải thực hiện nghĩa vụ của một ‘thánh nhân’, là bảo hộ cho bọn họ?? Thật sự, đúng là một đám người cường bán cường mua, đại ích kỷ. Ta dù thân xác đã chết, nhưng oán hận lại khiến linh hồn ta vấy bẩn… ta không thể thành Phật được, không thể siêu sinh được...”
Tuy trong giọng nói hơi mang chút tức giận lẫn thở dài, nhưng Bạch Tâm Thượng Nhân linh hồn vẫn là còn một mảnh trong sáng và ấm áp đến vậy… dù ông đã thất vọng cách hành xử của con người nơi này.
“ Ta hiện tại, đang kiếm người có thể siêu độ cho ta. Chỉ cần người nọ… có thể giúp ta, vào được vòng luân hồi… thì ta sẽ không còn điều gì oán hận ở tại nơi đây nữa. Là nó, đã kêu gọi ngươi đến đây… giúp ta. Nếu ngươi có thể giúp được ta việc này, ta sẽ cho ngươi… kho báu của ta.”
Bạch Tâm Thượng Nhân tâm trí khẽ điều khiển, nâng lên một Linh chuông nhỏ mà triển lãm cho Pluto xem.
“ Đã bước đầu hình thành linh trí, nhưng đã rất là suy yếu rồi… có lẽ ‘nó’ là đang luyến tiếc… rời đi ông… Bạch Tâm Thượng Nhân.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]