“ Hưm?? Trịnh trọng như vậy… thật khiến ta không biết phải cư xử ra sao a. Thứ ta cần là xương cốt của nhóm lính đánh thuê bảy người cốt này. Còn Ngọc Tứ Hồn… nó đối với ta hoàn toàn không chút gì thu hút cả. Sức mạnh có được nhờ vay mượn, thì mãi mãi vẫn sẽ không thuộc về bản thân mình… cậu không nghĩ đến… cái giá phải trả cho một điều ước, là bao nhiêu hay sao? Nó thật sự đáng?”
Pluto hai tay đan chéo vào nhau ý tứ rất rõ, Ngọc Tứ Hồn dù cho là thứ mà nhiều yêu quái coi như là trân bảo, là thứ có thể thực hiện được mọi điều ước trên đời...
Thì, nó vẫn sẽ lấy đi của người ước nguyện… một điều gì đó đồng giá.
Hoặc cũng có thể là nhiều hơn nữa.
Nhưng, Pluto anh lại không chút hứng thú đến cái gọi là ước nguyện gì gì đó a.
Có thể tự mình thực hiện được, thì còn cần gì cái gọi là điều ước vớ vẩn kia?
Mà lại…
Thật sự có ý tứ a.
Có thể… thực hiện được mọi điều ước nguyện sao?
Nực cười ~
Không chút để ý đến, Kouga hưng phấn nhẹ nhàng có được Ngọc Tứ Hồn. Pluto nhắm mắt lại nghĩ ngơi, anh lại cho xe lăn điều khiển tự động, tiếp tục tìm đến vị trí của nhóm lính đánh thuê bảy người cốt còn lại.
- ----
Coong coong ~
“ Nam mô… a di đà… Thí chủ là…”
Cọt kẹt ~
Tiếng chiếc xe lăn cáng trên lá khô vang lên, một nam nhân với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noblesse-che-tao-con-roi-than/2235426/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.