Xe dừng trước một hội quán cờ vây nơi Ogata Seiji hay đánh cờ hoặc bày lại ván cờ. Bên ngoài hội quán khá nhỏ, nhưng lại rất sạch sẽ, vào bên trong mới thấy khác hẳn so với chỉ nhìn bên ngoài.
Nơi này có không gian dành riêng cho người hút thuốc và nơi phòng riêng để tổ chức luận cờ có nhiều người tham quan.
“ Uống gì không?” Ogata cởi áo khoác đặt sang một bên.
“ Một trà Ô long nóng, ít đường.” Lucas cũng không từ chối lòng tốt của Ogata, dù sao một ly trà cũng không làm người này phá sản nổi.
Nhìn tên nhóc trước mắt thành thục, sắp xếp lại bàn cờ và kiểm tra từng hộp cờ xem có quân nào khác màu lọt vào không. Ogata bây giờ mới để ý bản thân mình quá xao động, tự dưng lôi một đứa nhỏ ra đánh cờ vào chiều tối là không nên.
Bỗng Ogata nghĩ qua, nếu tên nhóc này đánh cờ với mình, chắc hẳn sẽ không kịp ăn cơm cùng gia đình. Nên gọi điện báo một tiếng cho người nhà an tâm mới phải.
“ Nhóc không gọi điện báo cho cha mẹ biết là mình sẽ về trễ buổi tối à?”
Tên nhóc con khẽ dừng lại một chút, rồi vẫn tiếp tục kiểm tra hộp cờ như cũ.
“ Em không có cha mẹ.”
Giọng nói non nớt, bình tĩnh như đang nói chuyện của một người khác, chứ không phải là chuyện của mình.
Hoặc có lẽ, do giọng nói bình thường ấy khiến cho người khác nghĩ cậu đang rất đau lòng, nhưng sẽ không thể hiện ra bên ngoài đâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noblesse-che-tao-con-roi-than/2235152/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.