Giống như đã ngủ thật lâu, mơ hồ nghe thấy có tiềng ồn ào, tôi cố gắng mở mắt ra.
Là khuôn mặt của Thiệu Vũ Triết.
Vì sao lại là khuôn mặt của Thiệu Vũ Triết?
Là nằm mơ thôi, tôi thầm nói với bản thân.
Sau đó tiếp tục ngủ.
”Đông, em tỉnh rồi hả, cảm thấy thế nào.” Thanh âm của anh thực nhu hòa.
”Ừm...” Tôi hừ một tiếng,rồi gật lia lịa.
”Đau quá.” Trên đùi truyền đến một trận đau nhức, khiến tôi hoàn toàn thanh tỉnh.
Nhìn quanh bốn phía, sau đó lại ngây ngốc nhìn Thiệu Vũ Triết.
”Nơi này là bệnh viện, em xảy ra tai nạn xe cộ.” Anh biết rõ tôi định hỏi cái gì, cho nên trực tiếp trả lời.
”Em đã tỉnh, xem ra cũng đã đỡ nhiều rồi.” Không đợi tôi mở miệng, thanh âm từ bên cạnh đã sáp lại gần
Biểu tình của tôi vẫn ngây ngốc
”Bác sĩ.” Thiệu Vũ Triết ra tiếp đón.
”Ha ha, không có việc gì, tôi đi ngang qua phòng bệnh này, nên tiện thể vào xem”
”Vâng, bác sĩ, tôi có sao không?” Tôi hỏi.
”Không sao đâu, chỉ là bị xe máy đụng phải,khiến xương đùi bị gãy,cộng thêm việc cô bị cảm nặng từ trước,nên phải chú ý nghỉ ngơi hơn” Vịbác sĩ có khuôn mặt phúc hậu cười cười nói, sau đó chuyển qua nói vớivới Thiệu Vũ Triết: “Thiệu tiên sinh, anh có thể theo tôi ra ngoài mộtchút được không?.”
”Đinh” Trong đầu tôi chợt vang lên một tiếng, bình thường khi bác sĩnói như vậy, là chứng tỏ có điều gì đó không thể nói cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noan-dong/1980217/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.