Editor: lynzmix
Beta: Shoorin Yumi
Gần đây có thể bởi vì thời tiết mà ở trong thành không ít tiểu động vật đều bị nhiễm virut viêm dạ dày, bệnh viện thú y ở đầu phố lúc nào cũng chật ních chủ nhân mang sủng vật tới truyền dịch. Trong lòng bọn họ đều ôm tiểu miêu, tiểu cẩu, tiểu thằn lằn mất đi tinh thần đáng thương hề hề cho nên căn bản không chút bận tâm tới tiền phí khám bệnh bị thu quá cao.
Mỗi khi Lạc Tái đi qua cửa bệnh viện thú y kia, nhìn những vị chủ nhân đứng thành hàng ở quầy thu ngân, lấy từ trong ví ra từng xấp từng xấp tiền mặt đưa cho nữ nhân viên thu ngân, tuy ngoài mặt luôn là bộ dạng nhìn cũng không buồn chớp mắt, không lộ ra tia ghen tị nào nhưng kì thật ở trong nội tâm lại đang dùng sức đập tường.
Tại sao cho tới bây giờ vẫn không có người nào chú ý tới phòng khám của cậu vậy? Phòng khám của cậu trông vô cùng sạch sẽ, tuy rằng hơi nhỏ một chút nhưng vẫn giống như một câu thành ngữ của Trung Quốc "Ma tước tuy nhỏ nhưng ngũ tạng câu toàn" a (chim sẻ tuy nhỏ nhưng nội tạng bên trong vẫn đầy đủ = ý là tuy phòng khám nhỏ nhưng thiết bị dụng cụ chất lượng vẫn đầy đủ)
Không.....Cũng không phải không có khách nhân tới khám.....
Lạc Tái nhớ tới vị vương tử điện hạ đầu trâu mới tới khám hồi tuần trước kia.
Tuy rằng thực kinh hãi nhưng có nói thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là vị khách nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noah-dong-vat-chan-so-benh-lich-ky-luc-bo-quyen-1/2686822/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.