Nghĩ đến những lời chủ nhân quẳng lại trước khi đi, có một con nai con không nhịn được mà thấy sầu hết cả lòng.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giớ? Mình sắp không kìm nổi nữa rồi.
Cơ mông đã co lại đến mức tê hết cả đi, sắp mất hết cảm giác đến nơi rồi, ngẩng đầu nhìn cái đồng hồ, anh bi thương nhận ra còn tận ba mươi phút dài lê thê mới đến thời gian hạn định, nếu mà không có một đống đồng nghiệp ngồi bên cạnh, Phan Tuấn Vỹ đoan chắc mình đã tuyệt vọng khóc thét lên rồi.
“Quản lý Phan, ngoài kia có người tìm anh.”
Thư ký Hoàng bên cạnh nói một câu khiến Phan Tuấn Vỹ hơi hơi giật mình.
“A? Tìm tôi? Là ai thế?”
“Bọn họ nói là bạn của anh, là tuấn nam mỹ nữ hiếm gặp đó nha.”
“Tuấn nam mỹ nữ? Phan Tuấn Vỹ mình từ lúc nào có cái loại bạn bè thế chứ?”
Vừa lẩm nhẩm một mình, anh vừa dùng “nai con vi bộ” tự chế đi đến phòng khách.
“Phan tiên sinh, ngại quá, làm phiền anh rồi.”
“Hello, Tiểu Phan Phan, lâu không gặp rồi.”
“Lý Sa tiểu thư? Dương Tấn tiên sinh?”
Nhìn hai vị khách quý đến thăm này, Phan Tuấn Vỹ không nén nổi ngạc nhiên.
“Phan tiên sinh, xin lỗi, lạm dụng thời gian làm việc của anh, nhưng Đạo Đức quản anh chặt quá, chúng tôi thực sự không tìm ra cơ hội khác để gặp anh, mong anh bỏ qua cho.”
Nở một nụ cười xinh đẹp như hoa trên mặt, Lý Sa nói đầy vẻ áy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noa-nhuoc-vui-suong-noa-nhuoc-dich-khoai-nhac/2101653/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.