“Cưng là con nai con tè bậy! Bao nhiêu tuổi rồi mà còn đái dầm?”
Âu Dương Đạo Đức đè nai con xuống gối, chát chát bốp bốp, không chút lưu tình tét vào cái mông trắng nõn căng tròn của nai con!
“A… Đau quá đau quá… Ô… chủ nhân hư… sao cậu dám khẳng định đó là nước tiểu của tôi? Không chừng đó chính là nước tiểu của cậu đó a?”
Phan Tuấn Vỹ không cam lòng gào lớn.
“Nực cười, Âu Dương Đạo Đức ta đây là một trong mười thanh niên kiệt xuất nhất cả nước, sao lại đái dầm được?”
“Pháp luật bộ có cái quy định rằng mười thanh niên kiệt xuất nhất cả nước không đái dầm chắc? Ô… tôi mặc kệ cậu, cậu không có chứng cứ đừng có mà nói năng linh tinh buộc tội tôi, cậu buông ra mau, buông!”
Phan Tuấn Vỹ chỉ thấy cái mông mình bị tét đến sắp nở hoa rồi, tuy rằng anh chẳng có chút ấn tượng nào về chuyện tối hôm qua, nhưng bảo cái tên Âu Dương Đạo Đức lạnh lùng tàn ác đó đái dầm, cả thế giới này ai mà tin nổi chứ?
Ô… xong đời rồi, xem ra mười phần thì có tám chín phần là do mình gây họa rồi, nhưng mà… để cứu cái mông sắp bị đét đến nát ra này, mình nhất định phải kiên cường đến cùng!
“Hừ, còn dám cãi lại chủ nhân? Được, chủ nhân cho cưng tâm phục khẩu phục. Đi lấy một cái chén đến đây.”
“Vì… vì sao phải lấy chén a?”
“Bảo cưng lấy thì cưng cứ lấy đi, dài dòng cái gì?”
“Được thôi, đi thì đi, cáu cái gì mà cáu…”
Phan Tuấn Vỹ vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noa-nhuoc-vui-suong-noa-nhuoc-dich-khoai-nhac/107698/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.