Chương trước
Chương sau
"Hiểu Du, em yêu anh không?"

"Yêu! Em thật sự rất yêu anh!"

"Vậy em có thể đem đôi mắt của mình tặng cho Hạ Vy được không?"

Hiểu Du cắn chặt môi mình, mắt của cô hơi nheo lại nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt của mình. Đó chính là người chồng của Tô Hiểu Du cô. Tô Hiểu Du hơi mấp máy môi, đau đớn phát ra từng chữ.

"Anh nói sao cơ?"

"Anh muốn em hiến mắt cho tình nhân của anh hay sao?"

Duật Phàm khuôn mặt áy náy, anh không dám nhìn thẳng người con gái đang đứng trước mặt mình. Ánh mắt của Duật Phàm hơi trùng xuống.

"Hiểu Du, làm ơn, làm ơn hiến mắt của em cho Hạ Vy đi. Anh thật sự không muốn nhìn thấy cô ấy phải chịu đau khổ thêm một chút nữa."

Tô Hiểu Du bỗng nhiên bật cười. Một nụ cười đầy đau đớn, thê lương. Sâu trong ánh mắt kia chính là sự đau đớn đến tột cùng. Tô Hiểu Du cười, nhưng nước mắt lại cứ chảy ra, khiến gương mặt của Tô Hiểu Du bỗng chốc ướt đẫm nước mắt.

Nực cười!

Tại sao em lại phải hiến mắt cho cô ấy? Tại sao chứ?

Hạ Vy muốn nhìn thấy ánh sáng, vậy Tô Hiểu Du em lại không muốn nhìn thấy ánh sáng hay sao? Duật Phàm, tại sao anh lại ích kỷ đến như vậy?

Em cũng muốn được nhìn thấy mà!

Nhìn sự đau đớn trên gương mặt của Tô Hiểu Du, Duật Phàm bỗng cảm thấy tim mình hơi nhói đau. Nhưng anh không còn cách nào khác. Duật Phàm không muốn nhìn thấy Hạ Vy ngày càng dày vò bản thân mình như vậy nữa. Duật Phàm thật sự không thể nào chịu đựng được.

Vì vậy, anh mới phát nhờ sự giúp đỡ của Tô Hiểu Du, người vợ hiện tại của anh.

Tô Hiểu Du và Duật Phàm cũng chỉ là hôn nhân thương mại. Tô Hiểu Du yêu anh, nhưng trong lòng của Duật Phàm luôn mang hình bóng của một người con gái khác, đó chính là mối tình đầu của anh, Hạ Vy.

Trong lòng của Duật Phàm không hề có Tô Hiểu Du, cô biết rõ điều này. Nhưng Tô Hiểu Du vẫn có chấp muốn ở bên cạnh Duật Phàm, bởi vì cô quá yêu người đàn ông này.

Kết hôn được hai năm, Tô Hiểu Du biết rõ bao nhiêu năm nay, Duật Phàm và Hạ Vy vẫn qua lại với nhau ở sau lưng của cô. Tô Hiểu Du vẫn làm như không quan tâm đến điều đó, cô vẫn giữ im lặng làm như bản thân của mình không biết điều gì cả, cứ lặng lẽ sống qua ngày ở bên cạnh Duật Phàm như vậy thôi.

Bởi vì đối với Tô Hiểu Du, như vậy đã là quá đủ rồi. Cô không cần gì hơn nữa. Tô Hiểu Du cũng không muốn ép Duật Phàm nhất định phải yêu mình, cô chỉ hy vọng Duật Phàm vẫn để mắt đến cô, vậy là cô vui rồi.

Mấy ngày trước, Hạ Vy gặp tai nạn, khiến đôi mắt của mình bị tổn thương, không thể nhìn thấy được nữa. Bác sĩ nói nếu Hạ Vy muốn nhìn thấy thì phải tìm được giác mạc phù hợp để làm phẫu thuật.

Nhưng Tô Hiểu Du thật không thể ngờ rằng, Duật Phàm lại đến trước mặt cô, muốn cô lấy đôi mắt của mình tặng cho người con gái mà anh yêu, Hạ Vy.

Trái tim ở trong lồng ngực của Tô Hiểu Du bỗng đau đớn quặn thắt lại. Đau cứ như có hàng vạn cây kim đâm xuyên trái tim của cô vậy.

Tô Hiểu Du nên làm gì bây giờ đây?

Cô đưa đôi mắt ướt đẫm lệ nhìn Duật Phàm, thanh âm phát ra mang đầy sự thê lương, mang đầy sự đau đớn.

"Duật Phàm, Hạ Vy cần ánh sáng, vậy còn em? Chẳng lẽ em không cần nhìn thấy hay sao?"

Trước câu hỏi này của Tô Hiểu Du, Duật Phàm tạm thời cứng họng, không thể nói được gì cả. Anh biết như vậy là tàn nhẫn với Tô Hiểu Du, nhưng Duật Phàm anh thật sự không còn cách nào khác.

Duật Phàm vội nắm lấy đôi bàn tay của Tô Hiểu Du, giọng điệu như muốn tha thiết cầu xin.

"Hiểu Du, anh biết như vậy là tàn nhẫn đối với em. Nhưng anh xin em, anh không muốn nhìn thấy Hạ Vy đau khổ. Chỉ cần em đồng ý, sau này anh sẽ bù đắp cho em mọi thứ có được hay không?"

Tô Hiểu Du bỗng nhiên muốn bật cười.

Duật Phàm, anh thật sự rất nhẫn tâm đấy. Anh không muốn nhìn thấy cô ấy đau khổ, như vậy em phải từ bỏ ánh sáng của mình hay sao? Anh nói bù đắp cho em, anh định bù đắp như thế nào đây?

Em không cần thứ gì khác, em chỉ cần tình yêu của anh, anh có làm được hay không chứ?

Tô Hiểu Du hất cánh tay của Duật Phàm ra, lần này, Tô Hiểu Du kiên quyết từ chối.

"Duật Phàm, anh nghe cho rõ đây, Tô Hiểu Du em nhất trên sẽ không đem đôi mắt của mình tặng cho tình nhân của anh đâu."

Duật Phàm hơi sững sờ một chút, nhưng một lúc sau, sắc mặt của Duật Phàm ngay lập tức thay đổi. Đã không còn là sự ôn nhu, bình tĩnh nữa, thay vào đó chính là sự lạnh lùng đến đáng sợ. Duật Phàm bắt được cánh tay của Tô Hiểu Du, anh siết chặt lại khiến cho gương mặt của Tô Hiểu Du biến sắc.

"Tô Hiểu Du, em đừng có rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt. Anh hết lời cầu xin em, nhưng em lại không đồng ý, vậy thì anh chỉ có thể dùng vũ lực mà thôi!"

"Duật Phàm, anh muốn làm cái gì?"

Khuôn mặt của Tô Hiểu Du bỗng co rúm lại, cô có một linh cảm cực kỳ không hay. Duật Phàm đang muốn làm cái gì?

"Anh muốn làm gì ư? Tất nhiên là đưa em đến bệnh viện rồi. Hôm nay, em nhất định phải hiến mắt cho Hạ Vy, cho dù em có muốn hay là không, cũng không phải là do em quyết định."

Duật Phàm lôi cả người của Tô Hiểu Du đi, mặc cho cô liên tục vùng vẫy.

"Đi thôi!"

\#còn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.