Ly quốc.
Màng đêm của Ly quốc rất đẹp, dưới bầu trời đêm vừa trong vừa sáng kia là một cánh rừng khá rậm rạp, cũng tại nơi đó dưới một vách núi hẻo lánh có hai thân ảnh đang ngồi bên đóng lửa, cả hai dường như vừa mới thoát khỏi một cuộc chuy sát khi mà nam nhân ngoại y đã loan lỗ những vết máu, nữ nhân kia cũng chẳng thua kém, đầu tóc rũ rượi, y phục vừa bẩn lại rách vài nơi, toàn thân nàng nhìn nhếch nhát đến đáng thương ,không những thế chân nàng lại còn bị thương do lúc chạy trốn đã bị cây nhọn đâm trúng.
"Ngũ hoàng tẩu, thất lễ rồi!"
Chưa kịp hiểu gì tay Ly Quân Nhuẫn đã đỡ lấy chân nàng lên, làm Túc vương phi không khỏi hoảng hốt, mắt cũng mở to.
"Thất...vương gia...ngài"
Ly Quân Nhuẫn không hề để tâm, mở nắp lọ thuốc trị thương hắn vẫn luôn đem theo bên mình ra, sau đó rắc lên vết thương ở chân nàng.
"A..." Nàng khẽ rên một tiếng vì có chút đau rát.
Thấy nàng nhăn mặt đau, hắn cuối xuống đưa miệng thổi nhẹ, hành động này làm tâm nàng bỗng loạn nhịp, sự ấm áp này đã bao lâu rồi nàng không được cảm nhận rồi, hoài niệm lại ùa về, khi xưa cũng biết bao lần nàng hậu đậu như thế, nào là tự ngã nào là tai nạn khi ngã ngựa, đáng nhớ nhất là một lần nàng trèo tường không may bị ngã trầy cả chân và tay, hắn đau xót cũng đích thân thoa thuốc cho nàng, sự ôn nhu dịu dàng đó làm nàng đã nghĩ bản thân đúng là nữ nhân hạnh phúc nhất thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-tinh-ngan-kiep-tra-mot-lan/1686889/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.