Phủ Tri Phủ.
"Như những gì Nhị vương gia đã thấy, đúng là bệnh này càng lúc càng nghiêm trọng, giờ đa số nhà dân đều đóng cửa chẳng dám ra đường vì sợ nhiễm bệnh"
Chất giọng não nề của ông ấy đúng là làm người ta thêm lo lắng về bệnh tình hiện tại, ngước mắt nhìn Cẩn Triệt đang ngồi giữa mà lắng nghe kia, ta chợt nhớ lại lời của chàng ấy, không còn cách sẽ giết sạch, nghe thật quá tàn nhẫn, vậy phải chăng tất cả những người có mặt ở đây đều không thể thoát.
"Đã có bao nhiêu người chết và lây nhiễm rồi?"
Sự lo lắng càng tăng cao khi nghe Cẩn Triệt hỏi vậy, mặt ông đã tái nhợt khi vẫn cung kính trước chàng.
"Cái...này khá nhiều, so ra lượng người chết và nhiễm bệnh đã hơn người còn sống"
"Không phải là định cách giải quyết rồi sao?"
Thác Nghiêm chợt lên tiếng, trong lời nói như có dụng ý đã làm tất cả mọi người đều nhìn đến chàng.
"Chẳng hay ý công tử đây là?" Tri Phủ đã hỏi.
"Nếu đã không thể cứu chẳng phải giết một con gà bệnh để bảo vệ cả bầy "
Biết sẽ không qua được mắt Thác Nghiêm, ngay đến lão Tri Phủ cũng đã run chân, ta thấy ông ấy như sắp té vì cũng hiểu ra khi cả nơi đây đã bị quan binh phong tỏa.
"Đó không phải cách tốt sao? Tên hoàng đế đúng là thâm độc"
Huyết Dạ khẽ nhếch môi thì rầm một tiếng, Cẩn Triệt mặt đã đầy tức giận mà nhìn đến chàng.
"To gan! Phỉ báng hoàng đế, giết không tha"
Nhanh thị vệ đứng xung quanh cũng đã rút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-tinh-ngan-kiep-tra-mot-lan/1686857/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.