Vừa mở mắt ra, đập vào mắt hắn là một khung cảnh lạ lẫm, mắt nhìn tứ phía, một ngôi nhà cũ, chẳng có vật dụng gì, trên chết bàn cây cũ chỉ có một ấm trà và một chiếc chung cũng chẳng còn nguyên vẹn, hắn cố ngồi dậy, chợt cơn đau ở đầu kéo đến làm hắn phải đưa tay ôm lấy, mà khẽ rên một tiếng.
"A! Đầu ta..."
"Công...công tử! Người tỉnh rồi" cũng cùng lúc một nữ nhân hốt hoảng chạy vào.
Hắn ngơ ngác nhìn người xa lạ trước mắt, mà tự đặc câu hỏi, người này là ai? Như hiểu ra, nữ nhân ấy cũng vội giải thích.
"Công...tử! Ta tình cờ tìm thấy người khi đang bất tỉnh gần bờ sông và còn bị thương ở đầu"
"Cô nương đã cứu ta!" Hắn lặp lại.
Nữ nhân lại gật đầu xác nhận.
"Đúng vậy! Công tử bị thương rất nghiêm trọng, nên hãy nghĩ ngơi cái đã"
Vừa nói nữ nhân vừa dìu hắn nằm xuống, hắn cũng không phản kháng vì thật chất trong đầu hắn là một mảnh trắng xóa, tất cả điều trống không, hắn không biết mình là ai? Tên gì? Thứ gọi là ký ức thật sự không hề tồn tại trong cái đầu của hắn hiện giờ.
==========================
Phủ nhị vương.
"Tướng quân! Thật vương gia không muốn gặp người" trưởng quản Từ Ngạc khó xử.
Ta biết vì chuyện kia mà Cẩn Triệt không chịu gặp ta, nhưng chàng đâu biết đây vốn chỉ là một âm mưu còn chàng thì chỉ là người bị hại.
"Để ta vào! Ngươi hiểu rõ vương gia đối với ta thế nào mà!"
Như đang do dự, hắn khốn khổ nhìn ta rồi nhanh nhắm mắt nhường đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-tinh-ngan-kiep-tra-mot-lan/1686849/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.