Nhìn thấy chàng với cái biểu hiện khó chịu, như ai ăn hết của ấy! Thật không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả, biết chàng từ trước đến giờ chẳng xem ai ra gì, quyền sinh sát luôn nằm trong tay, ấy mà chàng vẫn nghe lời ta, Sát Huyết Dạ! Một ma chủ như chàng cũng có ngày này, mà đây chỉ là khỏi đầu, sau này chàng còn ngoan ngoãn dài dài?.
"Ăn đi! Mai ta còn lên đường nữa, chẳng phải nàng muốn đến Tây quốc sớm sao?
Tay cũng nhanh như miệng, chàng đã gấp một đóng thức ăn vào bát ta, làm ta càng nhìn càng ngán ra.
"Huyết Dạ! Ta không ăn nổi"
Giờ mặt chàng đã phản lên sự quan tâm, còn vịnh lấy vai ta mặt đầy lo lắng.
"Không khỏe chỗ nào sao?"
" không...có"
"Để ta xem nào?"
Ngay lập tức tay chàng đã áp chặt mặt ta cấm cử động, sau một hồi quan sát cũng chẳng thấy điểm bất thường, nhưng cũng chẳng chịu tin.
"Ta không sao mà! Ta đề nghị sau này chàng nên ăn uống khiêm tốn một chút, đường đến Tây quốc còn rất xa"
Một phần như hiểu ý ta, sự lo lắng kia khi chẳng tìm được gì gọi là không tốt nơi ta đã giảm xuống, thuận tiện ngón tay chàng còn khẽ vuốt lấy mặt ta.
"Được rồi! Ta biết mình đang trong hoàn cảnh nào mà, dù tiết kiệm đến mức tuyệt đối, nhưng không thể để nương tử của ta chịu thiệt được"
Gì mà nương tử chứ? Giờ ta và chàng còn chưa thành thân kia mà, Sát Huyết Dạ! Chàng vô sỉ vừa thôi.
"Ai...ai là nương tử chàng?"
"Tất nhiên là nàng rồi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-tinh-ngan-kiep-tra-mot-lan/1686847/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.