Chương trước
Chương sau
"Tứ muội! Nghe nói muội bị trúng độc? Giờ vẫn chưa khỏi hẳn sao?"
Tam vương phi hôm nay có vẻ khác hẳn so với lúc ta gặp nàng ta ở hoàng cung, cái điệu bộ nồn nả này, thật khuyến người khác nghi ngờ.
"Sắp khỏi rồi! Đa tạ tam hoàng tẩu quan tâm"
Thấy ta khách khí, nàng ta cũng che miệng cười.
"Chúng ta đâu xa lạ gì, Tứ muội hà tắc phải câu nệ như vậy, phải không thưa thái tử phi?"
Nói đoạn đã quay sang thái tử phi đang ngồi bên cạnh.
"Ừ! Rất đúng! Hiếm có dịp được ngồi cùng Tứ muội thế này, làm ta cũng rất vui"
Nụ cười thật thiện lương, so với Tam vương phi xảo nguyệt kia thì thái tử phi lại nhân hậu hơn người, tuy không được tiếp xúc nhiều, nhưng nữ nhân này làm ta thật có thiện cảm.
"Mọi nguời đang nói gì mà có vẻ vui vẻ như thế?"
Là thái tử điện hạ cùng Tấn Triệu và Tam vương gia cũng đi đến.
"Chỉ là lâu không gặp tứ muội, nên thiếp cảm thấy hào hứng khi được mời muội ấy đến đây dùng trà thôi!"
Thái tử phi cũng từ tốn mà trả lời, làm thái tử cũng nhìn đến ta rồi lại nhìn Tấn Triệu ý,cười đã đầy mặt.
"Tứ đệ, đệ phải ở lại thêm một thời gian nữa à, tư thấy tỷ, muội bọn họ rất quý nhau"
"Điều này cũng phù thuộc vào vương phi của đệ thôi"
Khi chàng nói thế, làm ai cũng nhìn đến ta, làm cả Tam vương cũng khẽ cười.
"Đúng là không ai yêu chìu thê tử bằng đệ rồi!"
"Chậc! Ta cũng phải học hỏi như đệ mới được, phải không Cẩm Nhi"
Thái tử phi e thẹn cúi đầu, ta thì chú ý đến người ngồi đối diện kia, rõ là mặt đã đem xì, mà còn cố giả tạo cười kia.
"Đúng đấy! Vương gia, chàng cũng nên giống Tứ vương gia, thiếp thật ganh tỵ với Tứ muội quá!"(nhõng nhẻo)
"Có thể!"
Khuôn mặt Tam vương như tỏ sáng, hắn cười trong rất thiện lương, làm ta còn phải tiếc cho hắn khi có một thê tử thế này.
"Vậy đệ muội phải ở lại Tấn quốc lâu thêm rồi hãy đi nhé!"
Ta không biết phải từ chối thế nào với thái tử điện hạ hướng đến ta mà như khẩn cầu kia, thật ra ở lại thì cũng không có vấn đề, ngoặc nổi Quân Nhuẫn cùng Thẩm Sư muốn sớm về Ly quốc vì còn chuyện phải xử lý, nên ta cũng không thể nán lại quá lâu.
"Phải đấy Tứ muội! Phụ hoàng cũng muốn muội ở lại lâu hơn"(thái tử phi cũng góp lời).
"Thật ra bọn đệ còn chuyện phải xử lý, nên không thể nán lại quá lâu"
Tấn Triệu cũng nhanh mở lời giúp ta, song chàng lại nhìn đến ta.
"Cách Nhi! Ta hồi phủ thôi! Lưu Nương nàng ta đã tỉnh rồi"
"Sao!"
Ta bật dậy trong mừng rỡ khi nghe chàng nói thế.
"Ừ! Người của ta báo là nàng ta đã tỉnh!"
Khi chàng xác nhận lần nữa ta thật muốn nhảy cẩn lên mà ôm lấy chàng trong vui sướng, cuối cùng thì Lưu Nương nhà ta đã tỉnh, ta biết nàng ấy không bao giờ bỏ rơi ta mà.
"Vậy đệ cùng vương phi của mình hồi phủ trước vậy"
Thái tử cũng không muốn giữ người nên cũng đồng ý.
"Ừ! Vài ngày nữa ta đến Chính Nam, đệ đi cùng ta nhé!"
Không chút suy nghĩ, Tấn Triệu đã nhanh gật đầu.
"Được! Đệ sẽ sắp xếp"
Không biết phải ta đã lầm không? Vì khi thái tử điện hạ nhắc đến Chính Nam gì đó thì Tam vương gia mắt đã sắc lên mà nhìn cả hai chăm chú.
Khi ta cũng hành lễ rời đi cùng chàng thì Tam vương gia cũng lên tiếng.
"Ta cũng muốn có chuyện đến Chính Nam, hay là cùng đi"
Khựng lại, Tấn Triệu như đang suy nghĩ thì thái tử đã niềm nở lên tiếng.
"Được chứ! Có Tam đệ đi thì càng tốt"
============================
Trong xe.
"Tấn Triệu! Chính Nam ấy là nơi nào vậy?"
Thấy ta tò mò chàng cũng không giấu.
"Một vùng của phía Nam Tấn quốc, thái tử điện hạ cùng ta đang luyện binh nơi đấy!"
Có chút bất ngờ ngoài dự kiến, vì ta không nghĩ chàng lại nói thẳng như vậy.
"Sao chàng lại nói hết cho ta nghe chuyện này?"
Cong môi, chàng kéo ta vào lòng.
"Vì nàng là thê tử của ta, nên ta cũng chẳng ngại gì mà nói với nàng"
Thật ấm áp, chàng ấy đã tin tưởng ta đến vậy, nếu như là người khác thì chắc chỉ nhận lấy sự ghét bỏ của trượng phu mình, vì nữ nhân vốn không được phép hỏi về chuyện của trượng phu về tất cả mọi chuyện khi họ không cho phép biết, huống chi là về chính sự thế này, nhưng chợt nhớ đến Tam vương gia, tôi không biết phải chăng mình quá đa nghi hay không, dù sao hỏi thử chàng cũng tốt.
"Tấn Triệu! Chàng thấy Tam vương gia thế nào?"
Chàng bỗng nhướng mày nhìn ta, tay còn động đến mà nhẹ năng lấy càm.
"Thế nào? Là thế nào?"
"Ý ta là Tam vương gia có phải giúp sức cho thái tử điện hạ không?"
Một lúc sâu lắng, chàng mới lên tiếng, trong điệu bộ chẳng mấy cảm xúc.
"Không! Tam hoàng huynh vốn độc lai độc vãng một mình, dù ta có giúp sức cùng thái tử đối đầu với Nhị hoàng huynh hắn, thì Tam hoàng huynh cũng chẳng đứng về phía ai"
"Thật sao?"
Thấy sự hoài nghi của ta, chàng cũng nheo mắt trong khó hiểu.
"Sao nàng hỏi vậy? Nương tử!"
Nhớ đến ánh mắt sắc bén kia, ta cũng thành thật.
"Tam hoàng huynh của chàng, theo ta thấy không phải là người đơn giản như vậy!"
Tấn Triệu chợt im lặng, ánh mắt sắc bén như đang rơi vào vòng suy nghĩ gì đó, đến khi đủ lâu chàng mới buông một câu lạnh tanh.
"Hắn là người tâm sâu ý hiểm, chỉ có thể phòng, không thể tin"
Lời Tấn Triệu làm ta thật khó hiểu.
"Chàng cũng biết?"
"Tất nhiên, nàng nghĩ Tấn Triệu này là ai?"
Một chút ranh mãnh hiện lên khi ngón tay chàng đã xoa lên cánh môi ta, làm ta có chút không tự nhiên.
"Đang...ở ngoài mà?"
"Thì sao nào nương tử?"(cười)
=========================
Lúc ta về đến phủ thì Lưu Nương vẫn còn đang nghĩ ngơi, giờ nàng ta rất yếu nên ta cũng không muốn làm phiền, để nàng ta khỏe lại một chút thì sẽ hỏi về việc nàng ta bị thương sau.
Sau hai ngày thì cục đá trong lòng ta đã được gỡ xuống, nên tối nay có lẽ sẽ ngủ ngon giấc hơn, ta không biết hôm nay sẽ là ai ngủ cùng mình mà khi nha hoàn đi khỏi được một lúc thì ta đã ngủ mất tự bao giờ, đến khi cảm nhận được một đôi môi đã lướt trên trán, ta mới khẽ mở mắt.
"Thác Nghiêm?"
Ánh mắt chàng nhu tình mà nhìn ta, nở nhẹ một nụ cười, chàng đã đưa tay ôm lấy ta.
"Buồn ngủ đến vậy sao?"
Giờ thì ta đã tỉnh hẳn vì ta còn nghĩ chàng ấy sẽ không ngủ cùng đến khi thành thân chứ? Mà nói cũng phi lý, dù thế nào thì ta và chàng ấy cũng có mối quan hệ kia rồi, nên chàng ấy muốn ngủ cùng thì cũng không có gì để nói. Loading...
"Sao vậy?"
Khi mũi chàng chạm vào mũi ta, làm ta có hơi giật mình.
"Hả...à! Không sao!"
Biết sự nhạy cảm của ta, chàng lại đắc ý hơn khi cọ cọ mũi qua lại.
"Đang ngạc nhiên vì ta chưa từng đề nghị ngủ cùng nàng cho đến khi thành thân phải không?"
"Ừm!"(thành thật)
"Ta không cần thành thân nữa, hôn nay chính thức động phòng"
"Hả!"
Ta có chút ngạc nhiên, nhẹ rũ mắt xuống, nhưng khi nhìn đến lồng ngực đã lộ ra của chàng, làm ta có chút khẩn trương vì lúc trước khi chàng giở trò với ta, ta vẫn không biết gì mà.
"Cách Nhi!"
Ngẩn đầu ta lại chạm đến ánh mắt khao khát đó, làm tim ta cứ đập liên hồi, thật ra ta hồi hợp gì kia chứ?.
"Thật ra lúc trước ta nói gạt nàng đấy"
"Gạt gì?"
"Về chuyện nàng đã là của ta đấy! Thật ra ta chỉ ôm nàng mà ngủ thôi! Chứ không hề càng gở với nàng"
Ta biết Thác Nghiêm là một quân tử mà, chàng sẽ không dùng cách hạ lưu như vậy mà chiếm đoạt ta.
"Nhưng giờ ta muốn lời nói đó thành sự thật rồi"
Chưa để ta ra hoàn thần trong suy nghĩ thì môi chàng đã nhẹ liếm lấy tai ta rồi.
"Thác...Thác Nghiêm...?"
"Không đồng ý sao nương tử?"
Chàng biết ta sẽ không từ chối mà còn cố tình ghẹo ta, nên ta cũng hùa theo mà chui vào chăn trùm kín người lại.
"Sao vậy?"
Vừa nói tay chàng đã động định gỡ chăn xuống, nhưng tay ta đã giữ lại.
"Trời khuya nên lạnh!"
"Vậy sao? Bỏ chăn ra ta sẽ ôm nàng cho ấm"
Ta liếc nhìn ánh mắt nghịch ngợm của chàng.
"Tác quân sư lừng danh của Đông Thành nay đang chiêu ghẹo nữ tử sao?"
Chàng tròn mắt song lại bật cười, dùng một chút lực đã kéo tấm chăn ra khỏi người ta rồi.
"Tác Thác Nghiêm ta thật không thiếu nữ nhân, nhưng nữ nhân xứng đáng được ngủ cùng ta chỉ có một"
Khi nhìn lại thì chàng đã đè lên người ta, tư thế này thật làm cho bầu không khí đã trở nên khô nóng hơn rồi.
"Nóng rồi sao? Lúc nãy ai còn bảo lạnh?"
Chán ta thật đã rịn chút mồ hôi, cái mùa này quả là nóng chết người.
"Thác Nghiêm đừng đùa nữa, mau ngủ thôi"
"Ừ, ngủ thôi!"
Một cái bún tay, nến phòng đã tắt, dù ánh sáng bên ngoài rất ít nhưng ta biết với nội lực thân hậu của chàng vẫn có thể thấy rõ ta mồn một, cũng như ta vậy.
Ánh mắt chàng như một hố đen không đáy, có thể dễ dàng hút ta vào đấy, khi môi chàng hạ xuống, ta vẫn còn mở to mắt mà nhìn chàng.
"Nương tử! Nhắm mắt lại!"
Ta nghe theo lời chàng, khi môi chạm môi, cảm giác tê dại chuyền khắp thân thể, chàng lúc đầu rất ôn nhu chỉ khẽ lướt qua, nhưng rồi càng lúc càng bá đạo, càng hôn càng sâu, càng chuyền miên vô tận.
"Thác...Nghiêm..."
Khi môi chàng đã tới nơi bồng đảo phía trước, một cái mút sâu làm cả người ta như sắp bị chàng làm nhũng ra, môi khẽ rên, cả thân ai kêu như bị kích thích mãnh liệt, động tác ở môi đã tăng dần.
"Bảo bối!..nàng đúng là yêu tinh"
Giọng chàng đã khàn khàn bên tai, nhìn ánh mắt chứa đầy ẩn dục đó, làm ta thật tự hỏi chàng đã nhịn bao lâu rồi.
"Thác...Thác Nghiêm! Chàng thật đã nhịn bao lâu rồi?...a..!"(nghĩ ngay liền hỏi)
"Nàng là người đầu tiên của ta!"
Ta có hơi choáng, Quân Nhuẫn, Thúc Lang cũng vậy, Thác Nghiêm cũng thế, những nam nhân này là để dành sự trong trắng cho Mạc Tử Cách ta sao?.
"Đừng nói nữa nương tử!"
"Chàng...ưm..!"
Môi chàng đã chặn lấy không cho ta phát ngôn nữa, đến khi ta đã bị dẫn dắt mê man trong nụ hôn của chàng thì hạ thân đã được ai kia cố xâm chiếm.
"A...!"
Khi chàng tiến sâu, làm cả người ta khẽ rùng, chợt chàng dừng lại, khẽ hôn lên mắt ta.
"Bảo bối! Ta yêu nàng!"
Ta không thể nói được nữa vì chàng đã xâm chiếm triệt để, ngoài tiếng thở dốc cùng âm thanh làm người khác phải đỏ mặt tía tai ra, chẳng còn gì trong giây phúc này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.