Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132
Chương sau
"Ngươi là đang huy hiếp ta?" Tay nắm thành quyền, Tấn Triệu đã giận đến muốn phanh thây Nhị vương Tấn Thế Vân ra, nhưng ai kia cứ như không thấy, vẫn nhàn nhã mà thưởng rượu. "Ta nói rồi! Giờ đệ chỉ có một con đường để chọn, hoặc là theo ta, hoặc là Mạc Tử Cách sẽ chết" Nhanh phi đến, cổ y phục của Nhị vương đã bị nắm chặt, Tấn Triệu thật đã mất hết bình tĩnh. "Ngươi đúng là hèn hạ, chỉ vì muốn ta giúp ngươi, mà ngươi dám lấy tính mạng vương phi của ta ra huy hiếp" "Tấn Triệu! Đệ luôn là người hiểu ta nhất, ta nói rồi..." "Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết" Ánh mắt trở nên lạnh lẽo, Tấn Triệu không còn sự lựa chọn, tay cũng đã nới lỏng. "Để ta gặp vương phi của ta" "Không thể" "Ngươi..." "Đồng ý phối hợp cùng ta, ta đảm bảo sau khi ta nắm được quyền, đệ muội sẽ bình an" Một phút ngưng trọng, Tấn Triệu biết Tấn Thế Vân là con người như thế nào, sự tàn độc của hắn đối với người khác chưa từng yếu tay, cho dù là ai chăng nữa, chỉ cần chống đối hắn đều sẽ không có kết cuộc tốt, nhưng hắn nghĩ quá đơn giản, tuy Cách Nhi là sinh mệnh của Tấn Triệu hắn, nhưng để người khác buộc dây dẫn đi thế này, Tấn Triệu hắn thật không làm được. "Cho ta ba ngày suy nghĩ" Tấn Thế Vân mắt đã hiện lên ý cười. "Được thôi!" "Nếu để nàng mất một sợi tóc nào! Tấn Triệu ta sẽ không để ngươi sống yên" Khựng người, Tấn Thế Vân cũng thật run tay vì người đệ này, vì thừa cơ hội này hắn mới lừa gạt được, nhưng hắn cũng muốn chuyện đó trở thành thật khi cho người đến Tây quốc bắt người, đáng tiếc là không thành, cũng may Mạc Tử Cách bỗng nhiên biến mất, hắn mới có cơ hội nước đục thả câu này. "Được! Một cọng tóc cũng không bị thiếu" ================================ "Này Tử Cách! Ta nói này, ngươi thân là tướng quân lại là vương phi của Ly quốc và Tấn quốc vậy tại sao ra đi lại chẳng một xu dính túi hả?" Lưu Nương đã bất đầu than phiền, ta từ trước đến giờ vốn không màng đến vấn đề đó, nay từ bỏ đi còn dẫn theo ba người này, lộ phí thì đã dùng hết tất nhiên đó là trang sức của Lưu Nương cùng Thiên Ý, Dạ Ý, giờ đang là kẻ trắng tay, phải nói là nghèo rớt mồng tơi, cứ đệu này, quả thật không ổn. "Nay ta đến Tấn quốc rồi, Tử Cách có nên..." "Ta không muốn gặp chàng" Biết Lưu Nương nghĩ gì nên ta cũng nhanh chen vào, xụ mặt Lưu Nương lại làm ra vẻ đáng thương. "Ngươi ác lắm Tử Cách! Ta đói rồi, ta không giống ngươi, ta sẽ chết đó" Thiên Ý và Dạ Ý cũng không nói gì, ta thật là biết liên lụy kẻ khác, giờ không còn lộ phí, phải nán lại nơi đây một thời gian thôi. "Không chết đâu mà lo" "Không ăn, có thể sống à?"(trách móc) "Lưu Nương tỷ! Tỷ nên tin tướng quân" Thiên Ý cũng mở miệng bênh ta, thật đúng là như em ấy nói sẽ không vì đói mà chết đâu. "Theo ta nào!" Ta đi trước dẫn đường, Thiên Ý, Dạ Ý cùng Lưu Nương cũng theo sau, cho đến khi một đấu đài đã hiện ra trước mắt. "Gì thế này?"(Lưu Nương đã tròn mắt) "Miếng cơm" Khẽ nhếch môi ta buông một câu rồi nhanh phi thăng lên đấu đài. Thấy ta đã đứng trên đấu đài, nữ nhân đang ngồi trên ghế cũng đưa ánh mắt dò xét sang ta. "Ngươi muốn thi đấu?" "Ừ!" Bài ra bộ mặt khinh người, nữ nhân ấy bỗng cười khanh khách. "Một nam tử nhìn mỏng manh, yếu đến nổi trói gà không chặt mà còn muốn đấu với ta?" Chấp tay phía sau ta vẫn thản nhiên. "Thắng được ta hãy nói" "Tiểu tử! Lão nương cho ngươi một cơ hội, mau cút đi, nếu không chết rồi mà không biết" Loading... Nữ nhân này đang chứng tỏ máu điên của mình sao? Ta lại càng thích, thay vì lùi lại ta lại tiến thêm hai bước. "Mời!" "Hừ! Được thôi!" Nàng ta đã phi đến, một đao từ trên giáng xuống đầu, ta cũng kịp đưa kiếm lên đỡ, hất nàng ta ra. (Nội lực thâm hậu quá) Thấy ánh mắt lạ đó, làm ta càng khó hiểu, nhưng không để ta có thời gian suy nghĩ, thanh đao ấy lại giáng xuống lần nữa. "Tiểu tử thối!" Keng! Đao kiếm va chạm mạnh, nhưng vẫn yếu lắm so với ta, dù đang trúng độc nhưng với nội công hiện giờ của ta vẫn thừa sức thắng nữ nhân này, đánh được vài chiêu thì nữ nhân đó đã dừng lại, thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhãi ra đấy. "Ta...ta thua rồi!" Ta cũng không ngờ nữ nhân này lại chịu thua nhanh vậy, khẽ cong môi ta chìa tay ra hướng nàng ta. "Bạc của ta!" Ánh mắt láo liên như đầy mưu mô, nàng ta cũng ra lệnh cho người đem bạc đến. "A! Có bạc rồi!"(Lưu Nương đã sáng mắt mà chạy đến) khi Lưu Nương vui mừng mà nhận bạc thì nàng ta lại như muốn giữ người. "Vị công tử này, chẳng hay là cao nhân phương nào?" Ta cũng không thể nói thật nên đã tự xưng danh. "Ta là Vô Danh, hiện chỉ là một lãng khách phiêu bạc giang hồ" "Ra vậy! Bên chủ nhân ta đang tuyển dụng người tài, chẳng hay công tử có muốn gia nhập, ta đảm bảo sẽ không thiệt thòi cho công tử" "Tại hạ không có hứng thú, xin cáo biệt!" Ta chẳng chút hứng thú với chuyện này, nên cũng nhanh từ chối mà quay người rời đi. "Khoan đã!" Ta cũng không dừng chân, thì nàng ta lại buông một câu làm ta có vẻ do dự. "Công tử bị trúng Vô độc của Tây Mãng rồi, người không muốn chữa sao?" "Sao ngươi biết công tử nhà ta trúng độc"(Thiên Ý đầy hoang mang) "Ta có người bằng hữu lúc xưa cũng bị trúng loại độc này nên chỉ cần nhìn sơ ta đã biết" Quay người lại, ta nhìn nàng ta với ánh mắt đầy thâm dò. "Ngươi biết cách giải!" "Biết!" Đầy vẻ tự tin, nàng ta cũng gật đầu xác nhận.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132
Chương sau