Hành trình tưởng chừng như chẳng có chuyện gì, thì có một chuyện làm ta thật sự quá đổi bất ngờ đến không thể biết phải làm gì để điều chỉnh cảm xúc của hiện tại..
"Sư phụ cuối cùng con cũng gặp nguời rồi!"
Miệng nói nữ tử ấy đã chạy đến ôm chầm lấy Thúc Lang làm chàng bối rối và ta cũng tròn mắt nhìn hành động của nàng ta.
"Buông ra, con là đang làm gì, nam nữ thụ thụ bất thân, con không hiểu đạo lý ấy sao?"
"Con nhớ người lắm!"
Một chút nới lỏng tay cũng không có, vẻ mặt vừa thỏa mãn vừa hạnh phúc đó làm ta có chút không thoải mái, và tự hỏi người nữ tử nhìn chừng mười bốn, mười lăm này, là đồ đệ của chàng ư? Sao mà bạo gan đến thế!.
Nhanh tay gỡ bàn tay ấy ra, mặt Thúc Lang giờ đã không vui.
"Buông ra, con thật là..."
Nói nữa chừng, chàng đã hướng ánh mắt về phía ta, có vẻ khó xử rõ rệt.
"Nương tử! Ta..."
"Đúng là đào hoa luôn nở!"
Nụ cười có vẻ không biết phải nói thế nào của Quân Nhuẫn làm Thúc Lang càng bối rối rõ hơn, so với những người khác thì chàng hiền lành và sợ nhất làm người khác bị tổn thương nên lúc nào cũng thế này.
Nữ tử ấy thoáng ngẩn ra, hướng mắt về phía ta, cái nhìn như đang dò xét.
"Ngươi là..."
"Nàng là nương tử của ta, con nói năng hãy cẩn trọng một tý"
Nở một nụ cười thật tươi, thật chói mắt, nữ tử này cứ như một đóa hướng dương đang hướng tới ánh nắng mặt trời mà tỏa sáng, làm ta cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-tinh-ngan-kiep-tra-mot-lan/1686801/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.