Trong những ngày tìm kiếm trong mỏi mòn để tránh bản thân không ngã quỵ khi tinh thần càng lúc càng xa xúc, Vương Thúc Lang đã đến nhà của một vị đại phu họ Khống để bắt mạch trị bệnh cho dân nghèo, với hắn đây là công việc duy nhất có thể đem lại một chút gì gọi là an ủi, chứ cứ để bản thân lo lắng vì tìm kiếm nương tử mãi, có thể hắn sẽ gục ngã thật sự.
"Ngươi đã xong chưa? Ra ngoài uống với ta vài chung"
Vân Thẩm Sư đã đứng ở cửa, đưa mắt nhìn một cái, Vương Thúc Lang cũng nhanh thu lại tầm mắt, rồi vẫn chuyên tâm chuẩn mạch cho một đại thúc.
"Ta không có tâm trạng"
Vân Thẩm Sư cũng biết nguyên do là gì, ngay cả hắn cũng thế, mặc dù chỉ là một thương gia nhưng hắn cũng có đầy rẫy các cao thủ bên ngoài, trong thời gian này, hắn dường như lục tung cái thành Đông Thành này rồi, nhưng một chút tin tức về nương tử của hắn đều không có, hắn cũng lo lắng bất an đâu kém gì Vương Thúc Lang và Ly Quân Nhuẫn.
"Đi thôi! Uống vài chung thôi, ngươi cũng biết đâu chỉ mình ngươi lo lắng cho nàng, ta đây cũng sắp lo chết rồi!"
Khẽ thở ra, Vương Thúc Lang đã thu tay lại, rồi hướng đại thúc đang ho sặc sụa kia mà dặn dò.
"Thúc già rồi! Không nên lao lực quá độ, nếu không cố gắng nghĩ ngơi, sẽ không cứu nổi đâu"
"Khụ...khụ! Vương thần y, thật cảm tạ ơn đức của thần y, lão phu tưởng bản thân vốn không còn cách cứu nữa, may là đã gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-tinh-ngan-kiep-tra-mot-lan/1686795/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.