Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132
Chương sau
Hoàng cung Đông Thành. "Không đánh nữa!" Ném mạnh tấu trương xuống đất, hoàng đế hét lên trong giận dữ, nhìn nữ nhi ông hết mực cưng yêu đang quỳ gối, nhưng nét mặt vẫn cương nghị, một chút nhúng dường cũng không có, ông không thể lường trước được Đông Thành lại rơi vào tình cảnh này, vì Đông Thành khi ra trận thì chỉ có thắng chứ chẳng thấy thua, nay sắp bại trong tay Tây quốc, thật khiến ông ăn ngủ không yên, ngày đêm như nằm trên đóng lửa. "Phụ vương! Nếu chúng ta cầu hòa thì khác nào để Tây quốc xỏa mũi, ngàn lần không được phụ vương" "Im miệng! Con là muốn nhị hoàng huynh của mình chết sao?"(quát lớn) "Nhưng thưa phụ...." "Lam Nhi! Giờ nhị đệ đang trong tay Tây quốc, quân ta lại tử thương quá nhiều, trận đánh này không thể đánh tiếp được nữa" Thái tử Mã Duệ đứng bên cũng đã lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo hiếm khi nào thể hiện ra, nay vì chuyện này mà ánh mắt ấy lại xuất hiện, làm công chúa Lam Nhi có chút run sợ, tuy bề ngoài thái tử ca ca của nàng ôn nhu như nước, nhưng đến khi đụng chuyện thì người huynh này còn đáng sợ gấp mấy lần nhị hoàng huynh và tam hoàng huynh nữa. "Không bàn cãi gì nữa! Trẫm lập tức viết thư cầu hòa, nếu trẫm tự biết thế nào là đủ, thì đã không nghe theo lời các con rồi" Vẻ mặt không cam tâm của công chúa Lam Nhi dù có thể hiện ra thì cũng không ăn nhầm gì với tình thế hiện giờ, nàng từ nhỏ đã được tung hoàng trên chiến mã, biết bao nhiêu lần theo phụ vương ra chiến trận, vẻ tự hào cùng sự tự mãn vốn có, nàng luôn mong muốn mở rộng lãnh thổ Đông Thành, muốn trở thành một đại cường quốc, thâu tóm thiên hạ là giấc mơ hoài bão của nàng, vậy mà giờ đây, nàng lại bại trận trước Tây quốc, nỗi nhục nhã này, nàng làm sao có thể nuốt trôi kia chứ!. =========================== Lại một nhà giam mới dành cho ta, hắn ngang nhiên đem ta về phủ quân sư của hắn,hôm đó ở Linh Cung, Lưu Nương cùng Thiên Ý và Dạ Ý, chút xíu nữa là đã bị mất mạng, cũng may là hắn đã cứu Thiên Ý, Dạ Ý cùng Lưu Nương quay về theo sự cương quyết của ta, nếu họ có bề nào, chắc Mạc Tử Cách ta cũng sống không ổn suốt quản đời còn lại, tuy vết thương của họ không mấy gì nghiêm trọng nhưng nếu muốn thoát khỏi đây thì cũng phải đợi thêm nhiều ngày nữa. "Tử Cách! Ta thấy tên A Thường này cũng không tệ đâu, tính tình ôn nhu, đối xử với chúng ta lại rất tốt nữa!" Ngồi trong đình mát, chỉ có Lưu Nương là thích hưởng thụ như thế, vì tay bị tên đâm trúng làm bị thương nên giờ cử động cũng thật khó khăn, nên việc ăn uống của nàng ta lúc nào cũng có người hầu kẻ hạ. Ta cũng thừa biết Lưu Nương đang nghĩ gì, nhưng muốn ta tiếp nhận thêm một người thì không thể được, lúc xưa đã hứa với các chàng ấy là chỉ được ở bên các chàng ấy thôi không thể có thêm bất cứ ai nữa, vậy mà bây giờ, vì một sự sơ hở tai hại, ta bị tên Tác Thác Nghiêm đó ăn sạch đến không còn xương luôn rồi còn gì. "Đợi sau khi mọi người bình phục, chúng ta sẽ tìm cách rời đi" "Ờ! Tất nhiên rồi!" "Đi nhưng sẽ không về gặp các chàng ấy nữa" Thấy vẻ mặt như xác thực của Lưu Nương ta lại tiếp thêm một câu làm Lưu Nương sặc luôn muốn nho trong miệng. "Sao....là sao?" Thiên Ý cùng Dạ Ý cũng đưa mắt nhìn ta, với vẻ khó hiểu. "Tướng quân! Người là có ý gì?"(Dạ Ý) "Sao khi rời đi ta sẽ nói!" Thấy ta không muốn nói cả Lưu Lương bọn họ cũng không muốn truy hỏi thêm, vì họ biết tính ta, hễ những gì ta không muốn nói thì có mà cạy miệng cũng vô dụng.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132
Chương sau