Nằm gác đầu trên chân Lâm Bạch Huệ, Ứng Hiệp nghe nàng quở trách mà chẳng dám phản bác.
- Sao Tôn đệ lại khờ khạo như vậy chứ...
Buông một tiếng thở dài, Ứng Hiệp nói:
- Ðệ không muốn thấy người Hán bị người Liêu bắt nạt. Tỷ cũng như Ứng Hiệp thôi.
Vì tỷ và đệ cũng đều là người Hán. Chẳng lẽ thấy đồng loại của mình bị bắt nạt lại khoanh tay đứng nhìn sao?
Bạch Huệ nhìn Ứng Hiệp mỉm cười. Bất ngờ nàng cúi xuống hôn lên trán Ứng Hiệp.
Nàng nhỏ nhẹ nói:
- Không ngờ đệ đệ của tỷ lại là một trang hảo hán anh hùng.
- Ðệ đâu chỉ biết giết người.
- Tỷ hiểu đệ rồi.
Ứng Hiệp ngồi nhỏm lên. Y nhìn Lâm Bạch Huệ ngập ngừng hỏi:
- Tỷ tỷ... BỘ tỷ biết những gã cao thủ Liêu quốc đó ư?
Ðôi Chân mày của Bạch Huệ nhường cao lộ vẻ ngạc nhiên nhìn Ứng Hiệp. Nàng từ tốn hỏi:
- Ðệ nghĩ sao lại cho rằng tỷ tỷ của đệ quen với bọn mọi Liêu quốc đó chứ?
- Ơ Tại tửu quán đệ chỉ thấy tỷ nói với một vài câu thế là bọn cao thủ Liêu quốc rút lui ngay. Cứ như lời nói của tỷ là mệnh lệnh đối với bọn người đó vậy.
Bạch Huệ phá lên cười nắc nẻ. Nàng vừa cười vừa nói:
- Ðệ ngạc nhiên cũng đúng thôi... Bởi tỷ không quen không biết nhưng những cao thủ Liêu quốc đó phải tuân theo ý của tỷ bởi vì hiện tỷ là Tinh Túc giáo chủ kia mà.
- Ðệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-tinh-kiem-thu/2939265/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.