"Vậy à?" Dương Cẩn quay đầu liếc nhìn Trịnh Liêm, thấy Trịnh Liêm vẫn đứng nguyên tại chỗ, không có vẻ gì là muốn tiến lên.
Y lại quay đầu, nhìn về phương xa, những tòa nhà chọc trời mới xây kia là sự tồn tại lạnh lùng nhất, nhưng cũng ấm áp nhất trong thành phố này. Chúng như những người khổng lồ vô cùng cao lớn, mắt lạnh nhìn đám người bận rộn với cuộc sống trong thành phố, nhưng bên trong lớp vỏ ngoài lạnh lẽo cứng rắn ấy, lại là nội tạng mềm mại, ấm áp.
Dương Cẩn thu hồi tầm mắt, gạt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu, y cúi đầu nhìn xuống dưới cầu vượt, nơi đó vô số ô tô đang nhanh chóng chạy qua, không biết nhìn bao lâu, y đột nhiên lại nghĩ nếu có người rớt từ trên này xuống, cho dù không ngã chết, cũng sẽ bị những chiếc xe lao như tên bắn kia nghiền nát.
Y không biết vì sao mình lại đột nhiên nghĩ như thế, chỉ là nghĩ đã nghĩ rồi, y cũng không có biện pháp nào khác.
Dương Cẩn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, lúc này đã là chạng vạng, ánh nắng màu đỏ cam bao phủ vùng trời phía tây, nhìn vào một điểm quá lâu khiến mắt y chua xót, y cụp mi mắt xuống, lông mi thật dài tạo thành vệt bóng mờ xinh đẹp trên da.
Từ rất lâu trước kia y đã biết mình sẽ không bao giờ có người bên cạnh, vào cái ngày đưa Trịnh Liêm đi, y đã rõ ràng con đường sau này sẽ chỉ có một mình mình bước đi, nhưng y chưa từng hối hận, đến bây giờ cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-tinh-cua-anh-de/1051451/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.