🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tay trái của Diệp Minh Xuyên đặt trên lưng Đường Dật khẽ vuốt ve, nghe tiếng hít thở của Đường Dật dần dần vững vàng, Diệp Minh Xuyên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng rất đẹp, tựa như một miếng hổ phách lấp lánh, bên trong khảm từng sợi từng sợi ký ức khiến người ta hạnh phúc.
Hắn không biết cơ thể này của Đường Dật vì sao lại có tật xấu cứ uống rượu vào là thích hôn môi, đứng trên tư tâm mà nói, hắn rất thích Đường Dật thi thoảng say rượu cái gì cũng không biết thế này, cả mắt cả tim đều chỉ biết ỷ lại vào hắn. Nhưng mà hắn lại sợ như vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt tới cơ thể Đường Dật, rốt cuộc chẳng biết nên làm thế nào mới phải.
Kỳ thực Diệp Minh Xuyên nghĩ nhiều rồi, hôm nay Đường Dật chẳng qua không ngờ thứ mình chạm đến là rượu ngoại chứ không phải nước trái cây thôi, sau này chắc y chẳng bao giờ chạm vào rượu nữa đâu.
Đường Dật hừ nhẹ một tiếng, Diệp Minh Xuyên lập tức cứng đờ cả người, không dám động đậy lấy một chút, sợ mình phát ra chút tiếng động nào đánh thức người bên cạnh, có điều Đường Dật có vẻ không định tỉnh lại, y chỉ trở mình, rút tay chân đang gác trên người Diệp Minh Xuyên ra thôi, sau đó lại ngủ tiếp.
Diệp Minh Xuyên không tiếng động thở dài, hôn hôn lên trán người trước mặt, nhắm hai mắt lại, bất tri bất giác cũng thiếp đi.
Sáng hôm sau lúc Đường Dật tỉnh lại, y đang được Diệp Minh Xuyên ôm trong ngực, ngày thường họ cũng thường tỉnh lại trong tư thế này, thế nên mới đầu, Đường Dật cũng không phát hiện cái gì khác thường, trừ đầu hơi choáng váng ra, những chỗ khác hình như đều rất tốt.
Cho đến khi y trông thấy trên người Diệp Minh Xuyên, từ cổ đến bụng đều phủ đầy những dấu hôn, Đường Dật mới ý thức được tối qua hắn là đã có chuyện ghê gớm gì đó xảy ra.
Từ lúc Đường Dật từ trên giường ngồi dậy, Diệp Minh Xuyên đã tỉnh lại rồi, hắn mở mắt ra nhìn Đường Dật, ánh mặt trời ấm áp len lỏi qua khe hở của tấm rèm lặng lẽ chui vào, xâm chiếm từng tấc từng tấc đất trong phòng.
"Tối qua....." Đường Dật nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Diệp Minh Xuyên, cố gắng nhớ lại tối qua mình rốt cuộc đã làm gì.
Diệp Minh Xuyên cũng ngồi dậy, vươn tay đặt lên hai bên thái dương của Đường Dật, hơi hơi dùng lực xoa bóp cho y, trả lời y, "Tối qua em uống chút rượu, sau đó liền......"
Diệp Minh Xuyên không cần nói hết, Đường Dật đã có thể đoán được tối qua mình đã làm những gì. Tôi qua y viết xong hai ngàn chữ, cảm thấy có hơi đói, liền xuống phòng bếp dưới lầu tìm chút gì để ăn, kết quả trong bếp rỗng tuếch, Đường Dật lục lọi trong tủ, rốt cuộc chỉ nhìn thấy hai hàng chai thủy tinh đựng chất lỏng đủ màu sắc thôi.
Nhìn bao bì mấy cái chai kia, y cho rằng đó chắc hẳn đều là nước trái cây linh tinh, vì thế liền cầm ra một chai, sau khi mở còn cố tình ngửi thử, không thấy có chút xíu mùi rượu nào.
Rót cho mình một cốc, uống thấy mùi vị không tệ lắm, nhịn không được lại rót thêm một cốc nữa, lại không ngờ kia căn bản không phải nước trái cây.
Bộ dạng mình sau khi say rượu thế nào Đường Dật cũng biết, lại lướt mắt qua chuỗi dấu đỏ trên người Diệp Minh Xuyên, da Diệp Minh Xuyên khá trắng, dấu vết màu đỏ vì thế càng thêm rõ ràng, Đường Dật hơi hơi thở dài, nói với Diệp Minh Xuyên, "Anh cũng không ngăn em lại."
Diệp Minh Xuyên chỉ cười, không nói gì, hắn sao có thể ngăn Đường Dật được chứ, nhịn không rót thêm rượu cho Đường Dật là đã tốt lắm rồi ấy, hắn còn ước gì Đường Dật cứ dính mãi lên người mình như vậy kìa.
"Em nằm thêm một lát đi, anh xuống nấu cơm, bữa sáng muốn ăn gì?"
"Cái gì cũng được."
"Ừ." Diệp Minh Xuyên mặc quần áo xong liền xuống giường, trước khi đi còn hôn một cái lên trán Đường Dật.
Đường Dật ngồi trên giường, ánh nắng vàng rực dừng sau lưng y, y ngẩng đầu hỏi Diệp Minh Xuyên, "Trong cái tủ kia đều là rượu à?"
Ngón tay Diệp Minh Xuyên giật giật, vươn tay đè mấy lọn tóc vểnh trên đỉnh đầu Đường Dật xuống, tuy hắn rất muốn lừa Đường Dật, không nói cho y biết mấy cái chai trong tủ rốt cuộc đựng gì, nhưng cuối cùng vẫn thành thật gật đầu, "Uh, đều là Chương Vũ Thành đưa đấy, của đủ các nước, có điều số độ không cao lắm."
Đường Dật ồ một tiếng, độ rượu cao hay thấp với y mà nói cũng không khác nhau lắm, cơ thể này của y chỉ cần chạm vào rượu, liền trở thành nửa phế nhân.
Sau khi Diệp Minh Xuyên rời đi, Đường Dật nằm lại xuống giường, ký ức tối qua từng chút từng chút trở về trong đầu y, y nhớ được lúc ấy mình bổ nhào lên người Diệp Minh Xuyên thế nào, nhớ được mình giữ chặt lấy hắn không buông, hôn rồi lại liếm cằm cổ hắn ra sao, y cũng nhớ được Diệp Minh Xuyên ôm mình tới sô pha, đút bánh ngọt cho y, môi lưỡi hai người giao hòa, như hai con cá thiếu nước trầm trọng, không ngừng chiếm đoạt nước bọt trong miệng đối phương.
Đó chắc hẳn là nụ hôn sâu đầu tiên của y với Diệp Minh Xuyên, trong đầu Đường Dật lúc này chỉ còn loáng thoáng nhớ được tình hình lúc đó thôi, chứ cảm giác thế nào y quả thật không nhớ ra được, Đường Dật ẩn ẩn có chút tiếc nuối, nhưng cũng không sao hết.
Diệp Minh Xuyên chuẩn bị cho Đường Dật cháo thịt nạc trứng muối, thêm hai miếng chân giò hun khói cùng một đĩa khoai tây thái sợi xào. Tay nghề hắn càng ngày càng tốt, nếu như sau này thất nghiệp, hắn thuê mặt tiền mở một nhà hàng, nói không chừng còn kinh doanh đắt khách ấy chứ.
- --
Đầu tháng này "Ngàn dặm tuyết trắng" của Phùng Chính Luân đóng máy, anh tìm một nhà chế tác hậu kỳ xuất sắc nhất trong nước đến làm hậu kỳ cho bộ phim truyền hình này của mình, tốc độ nhanh, chất lượng lại tốt, đương nhiên giá cả cũng cực kỳ cao.
Trailer của "Ngàn dặm tuyết trắng" được tung ra trưa ngày Giáng sinh, mở đầu video là cảnh thiên quân vạn mã lao nhanh giữa đất trời mịt mù tuyết trắng, nam chính mặc khôi giáp rách nát, giơ thanh trường kiếm trong tay, một mình đứng nơi đây đối chọi với ngàn vạn binh mã.
Đường Dật và Diệp Minh Xuyên có thể xem như nhân vật linh hồn của bộ phim này, thế nhưng màn ảnh lại không quá nhiều, thế nên trong video trailer ngắn ngủi ba phút, chỉ có một cảnh thuộc về hai người họ, đó là khoảnh khắc Tần Trường Nghiêu chết, bên trong địa lao âm u không chút ánh sáng, hắn nằm sấp trên lớp rơm rạ mục nát, vươn tay về phía bóng lưng người trước mặt, sau đó vộ lực buông thõng xuống.
Phất Phi quay lưng về phía hắn, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy thực bi thương.
Nói thật, bởi vì mấy vai chính trong bộ phim này của Phùng Chính Luân đều do người mới đảm nhiệm, tuy danh tiếng của Diệp Minh Xuyên đủ lớn, nhưng xuất hiện thật sự quá ít, thế nên so với bộ phim "Thâm cung kỷ trọng" do Diệp An đóng chính, còn cả cái gì mà "Nghe nói sao cũng sẽ rơi lệ" kia, netizen quả thực không quá chú ý tới bộ "Ngàn dặm tuyết trắng" này.
Thời điểm trailer của "Ngàn dặm tuyết trắng" được tung ra, lượng phát cùng bình luận đều ít đến đáng thương, nhưng dần dần, khi một bộ phận nhỏ netizen xem xong video, bắt đầu giới thiệu cho bạn bè hoặc fan của mình trên weibo, cộng thêm Phùng Chính Luân cũng mời một nhóm thủy quân nhỏ, sau một buổi chiều, chủ đề # trailer Ngàn dặm tuyết trắng # cũng leo lên được top đầu bảng hotsearch.
Phản ứng của phần đông netizen đối với trailer của "Ngàn dặm tuyết trắng" đều không tệ, nhưng cũng có những thành phần khác biệt.
Tiêu Dao ca ca: "A a a a a a! Phùng – chuyên trị Mary Sue – thiên lôi cẩu huyết chuyển hình thật này, trailer nhìn thú vị ghê! Nam chính đẹp zai quá à!"
Gió không thổi tôi không tới: "Oh my god! Tháng hai mới chiếu mà sao giờ đã tung trailer ra vợi! Ông trời của tôi ơi, đạo diễn này điên rồi đúng không? Tui muốn dùng đôi chân đeo giày da của mình đạp mông Phùng – rác rưởi!"
Thượng đế ơi: "Cái đó...... Tui muốn hỏi một chút, ai đóng Phất Phi vậy? CP cảm với Diệp Minh Xuyên mạnh ghê á!"
Ai tắt điều hòa của tui: "Mẹ ôi nói cho con biết vì sao chỉ xem có cái trailer thôi con cũng muốn khóc vợi? Cảm giác sẽ ngược lắm ó, có ai biết kết cục của "Ngàn dặm tuyết trắng" như nào không?"
Chưa chuẩn bị: "Không phải Đường Dật rời khỏi giới giải trí rồi à? Sao vẫn còn ra ngoài nhảy nhót vậy?"
Mê Điêu Thuyền: "Lầu trên dùng mạng 2G đấy à, thứ nhất bộ phim này Đường Dật quay trước khi rời khỏi giới giải trí (tuy cậu ta cũng không tuyên bố công khai muốn rời khỏi giới giải trí, chỉ là lâu lắm rồi không thấy đi ra gây chuyện thôi),thứ hai bây giờ cậu ta còn đang cùng Diệp Minh Xuyên quay "Luồng gió ấm" kia kìa, muốn cậu ta lui giới hơi khó đấy."
Ánh trăng như nước: "Đến đến đến, mọi người ôn lại một chút lịch sử đen tối của Đường Dật nào, hy vọng mọi người có thể cùng nhau tiến bộ!"
......
Tối hôm ấy Tiêu Đằng lướt weibo trông thấy tin tức về Diệp Minh Xuyên và Đường Dật, sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi, Diệp An bên cạnh thấy hắn ta như thế thì lên tiếng hỏi, Tiêu Đằng chỉ đáp, "Không có gì."
Diệp An không hỏi thêm nữa, tựa đầu lên vai Tiêu Đằng, như con chim nhỏ e ấp nép vào người vậy.
Tiêu Đằng ôm Diệp An vào lòng, một bàn tay còn không thành thật chui vào trong quần áo Diệp An, Diệp An trừng hắn ta một cái, nhưng chẳng có chút lực uy hiếp nào, ngược lại thoạt nhìn còn như đang câu dẫn.
Tiêu Đằng lại không có thêm động tác nào nữa, trong đầu hắn ta lúc này vẫn đang nghĩ đến Diệp Minh Xuyên, hắn ta bị Diệp Minh Xuyên hại quá thảm, nếu như không xả được cơn giận ra ngoài, sợ rằng cả đời hắn ta sẽ không thể bước qua được chuyện này mất.
Tuy bây giờ hắn ta rất muốn vận dụng thế lực của nhà họ Tiêu, khiến cho Diệp Minh Xuyên không còn cơ hội trở mình, phải lưu lạc đầu đường xó chợ bị người người ức hiếp, bị netizen thóa mạ, hắn ta đã nghĩ đến rất nhiều kết cục Diệp Minh Xuyên xứng đáng phải nhận, nhưng vẫn chưa có hành động gì.
Bởi lẽ lúc này là cuối năm, chính là thời điểm công ty bận rộn nhất, hơn nữa hắn ta vừa mới tiếp nhận công ty của nhà họ Tiêu, căn bản không lấy đâu ra thời gian để đối phó với Diệp Minh Xuyên.
Nhưng không cần phải sốt ruột, đợi hắn ta xử lý ổn thỏa mấy việc trong tay, ngày chết của Diệp Minh Xuyên cũng sẽ đến thôi.
- --
Sau lễ Giáng sinh, Chương Vũ Thành gọi điện cho Diệp Minh Xuyên, hỏi hắn, "Có một show giải trí muốn mời anh tới làm khách mời hôm Tết Dương, anh có hứng thú không?"
Diệp Minh Xuyên vốn định từ chối, trong đầu thoáng xoay chuyển, không biết nghĩ đến cái gì. Hắn che mic lại, quay đầu hỏi Đường Dật đang ngồi đọc sách bên cạnh, "Có một show giải trí mời anh tới tham gia, em đi cùng anh không?"
Đường Dật đang đọc sách, không nghe rõ câu hỏi của Diệp Minh Xuyên. Y buông quyển sách xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Minh Xuyên, hai mắt Diệp Minh Xuyên như cất chứa ánh sao, lấp lánh sáng ngời, đong đầy mong đợi, Đường Dật không tự giác gật gật đầu.
Chờ y ý thức được mình vừa nhận lời Diệp Minh Xuyên cái gì, Diệp Minh Xuyên đã trả lời cho Chương Vũ Thành ở đầu kia điện thoại, "Tôi muốn dẫn cả Đường Dật theo, nếu như không thể thì thôi."
Chương Vũ Thành cảm thấy thật bất đắc dĩ, có điều bây giờ anh ta đã quen với cái kiểu làm gì cũng nghĩ đến Đường Dật này của Diệp Minh Xuyên rồi, vì thế liền trả lời, "Để em hỏi giúp anh xem thế nào."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.