Đường Dật có chút không biết phải đối mặt với người này như thế nào. Y ngửa đầu, nhìn cái đèn đã có vết rạn trên trần nhà, hai mắt không có tiêu cự, nửa ngày cũng không có động tác gì khác. Diệp Minh Xuyên nói hắn là Tiểu Xuyên của mình, nhưng Tiểu Xuyên của mình rõ ràng đã không còn nữa mà.
Tiểu Xuyên của mình....rõ ràng không phải là bộ dạng này. Lúc cậu ấy rời khỏi mình còn chưa cao như vậy, vẫn mang dáng dấp thiếu niên. Nhưng người trước mặt mình bây giờ, ngũ quan đã hoàn toàn phát triển, so với thời điểm ấy rõ ràng đẹp hơn nhiều, cũng càng hấp dẫn hơn.
Hắn vậy mà lại ở một nơi mình không nhìn thấy, vụng trộm trưởng thành như vậy. Nhưng mà mình đây, vẻ ngoài chẳng phải cũng đã thay đổi hoàn toàn rồi sao?
"....." Đường Dật mở to mắt, há miệng muốn nói gì đó, nhưng yết hầu giống như bị thứ gì chặn lại, rốt cuộc vẫn không nói gì, chỉ cúi đầu, nhìn về phía nắm đậu đỏ trong lòng bàn tay Diệp Minh Xuyên, dư quang khóe mắt liếc thấy con gấu bông được đặt ở đầu giường.
Y khẽ nghiêng đầu, bài trí trong phòng vẫn giống y như ngày đó, thậm chí một vài món đó trước kia y tìm không thấy, nay cũng xuất hiện trong tầm mắt.
Hết thảy đều tới quá đột nhiên, Đường Dật thậm chí không phân biệt được đây là mộng, hay là thực, người trước mặt y đây thật sự tồn tại hay chỉ do y tưởng tượng ra mà thôi.
"Tôi đã trở về, Tiểu An, tôi đã về rồi...." Diệp Minh Xuyên một lần lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-tinh-cua-anh-de/1051419/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.