Cả đêm ấy Đường Dật cứ ngồi trên giường như thế, hai mắt trống rỗng vô thần, như người bị rút mất linh hồn vậy.
Y không biết vì sao hôm nay mình lại mơ thấy những cảnh tượng ấy, cứ nghĩ rời khỏi Diệp Minh Xuyên rồi, y có thể buông hết những thứ này xuống chứ, hóa ra y lại vẫn nhớ mong Tiểu Xuyên của mình như vậy.
Nhưng y biết, Tiểu Xuyên của y sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
Đường Dật cứ nghĩ giấc mơ này chỉ ngẫu nhiên xuất hiện thôi, lại không ngờ mấy ngày kế tiếp, mình đều bừng tỉnh từ cùng một giấc mộng, thế nên đã mấy đêm rồi y không ngủ được bao nhiêu.
Hôm nay Tiêu Phù qua chơi, liền thấy sắc mặt Đường Dật không quá tốt, dưới mắt một quầng thâm đen, trên mặt cũng không có bao nhiêu huyết sắc. Diệp Minh Xuyên đã đưa yêu châu của mình vào trong người Đường Dật, theo lý mà nói thì sức khỏe của Đường Dật sẽ không gặp phải bất cứ vấn đề gì. Tiêu Phù thân thiết hỏi, "Sắc mặt cậu không được tốt lắm, có cần đến bệnh viện khám xem thế nào không?"
Đường Dật lắc đầu, "Không cần đâu, chỉ là mấy ngày nay ngủ không ngon thôi."
Trưởng lão bên cạnh nghiêng đầu, bàn tay phải giấu dưới bàn thoáng động, một luồng sáng trắng bắn vào trong người Đường Dật.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, Đường Dật cảm thấy đầu óc mình dường như tỉnh táo hơn một chút, y xoa xoa trán, buông tay xuống, rót cho mình một tách trà.
Diệp Minh Xuyên bên kia dùng ngón tay nhẹ gõ viền gương, Tiêu Phù liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-tinh-cua-anh-de/1051416/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.