Chương trước
Chương sau
Thấy trưởng lão đã ngủ, Tiêu Phù rời khỏi nhà, đi sang cách vách, nếu trưởng lão đã đáp ứng bệ hạ sẽ coi sóc Đường Dật, hắn đương nhiên cũng muốn giúp một tay, chỉ là cứ rình trộm Đường Dật mãi cũng không phải là ý hay, một khi bị phát hiện sẽ khó mà giải thích được, còn không bằng quang minh chính đại gặp gỡ, trò chuyện với đối phương, dần dần trở thành người quen biết.
Chẳng qua làm vậy khuyết điểm chính là, sau này nếu Đường Dật cùng một chỗ với bệ hạ, trông thấy hai người họ, phỏng chừng lại khó giải thích, cơ mà vấn đề này không nằm trong phạm vi suy xét của Tiêu Phù.
Tiêu Phù đứng ngoài cổng nhà Đường Dật, cổng sắt sơn màu bạc đóng chặt, bên trong, Đường Dật vẫn còn duy trì bộ dạng lười nhác ngồi trên ghế dựa vào tường lúc trước.
Có vẻ cảm giác được bên ngoài có người đến, y mở mắt, vừa vặn đối diện ánh mắt của Tiêu Phù.
Tiêu Phù cười rộ lên, nói với y, "Chào anh, tôi mới chuyển tới đây, ở kế bên nhà anh, tôi tên là Tiêu Phù."
Trong mắt Đường Dật lóe lên tia nghi hoặc, tuy y cũng mới chuyển đến nơi này, nhưng gia đình ở cách vách ngày hôm qua y vẫn còn gặp, cũng không phải vị trước mặt này. Chuyển nhà cũng không thể chuyển nhanh như vậy chứ, cơ mà này cũng chẳng liên quan gì tới y, vì thế y chỉ gật đầu, đáp, "Chào anh, tôi là Đường Dật."
"Tôi vào ngồi chút được không?" Tiêu Phù đứng ngoài cổng sắt hỏi.
Đường Dật không từ chối, không mặn không nhạt đáp một tiếng, "Được."
Tiêu Phù mặt dày mở cổng đi vào, đến trước mặt Đường Dật, sau đó không còn động tác gì khác.
"Mời ngồi." Đường Dật chỉ vị trí đối diện với mình.
Tiêu Phù cũng không khách khí, lập tức ngồi xuống. Hắn không biết bệ hạ rốt cuộc nhìn trúng cái gì ở Đường Dật, mà khuyên thế nào cũng không chịu buông tay, thậm chí còn dâng cả yêu châu của mình cho y, chẳng qua thứ như tình cảm này ai cũng không thể nói rõ được, giống như không một ai ngờ, hắn đường đường Điện chủ Tiêu hồn điện lại cam tâm tình nguyện chạy theo sau mông một tên nhóc con. Tiêu Phù liếc mắt đánh giá Đường Dật, nhưng rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, hỏi, "Nghe nói anh cũng mới chuyển đến đây?"
Đường Dật chỉ uhm một tiếng, không nói thêm gì khác.
Tiêu Phù mở miệng giải thích, "Hôm nay tôi thấy em trai tôi đứng trước cổng nhà anh rất lâu, thế nên có chút tò mò, mới tới đây xem thử."
Đường Dật gật đầu, "em trai" trong miệng người thanh niên trước mặt này hẳn là đứa nhỏ vừa rồi còn đứng bên ngoài nhà mình.
Tiêu Phù lại hỏi thêm mấy câu, rất nhanh phát hiện Đường Dật nói không nhiều, gần như hắn hỏi một câu đối phương đáp một câu, muốn nói chuyện quả thực có chút vất vả.
Qua không bao lâu, Tiêu Phù đã không còn chủ đề để nói, hắn đan mười ngón tay vào nhau, buông mi mắt nhìn ấm trà trên bàn, hai người nhất thời đều trầm mặc. Có cơn gió nhẹ thổi qua, Đường Dật dứt khoát thoải mái khép hai mắt lại.
Tiêu Phù thấy Đường Dật cũng chẳng xảy ra chuyện lớn gì được, liền đứng dậy, nói, "Em trai tôi chắc cũng dậy rồi, tôi về trước đây, lần sau có thời gian lại nói chuyện."
Đường Dật hướng hắn cười gật đầu, đáp, "Lần sau nói chuyện."
Tiêu Phù xoay người rời khỏi.
Đường Dật cứ cảm thấy cặp anh em mới chuyển tới sát vách nhà mình có chút quái dị, nhưng quái hay không quái cũng chẳng ảnh hưởng mấy tới y. Đợi Tiêu Phù đi rồi, Đường Dật cũng đứng dậy, lúc này không sai biệt lắm đã đến lúc làm cơm trưa. Y đi tới bức tường phía nam, lấy một bó củi ôm vào trong nhà.
"Từ kính" đến giờ đã phát hành được hơn nửa tháng, đoạn thời gian trước, bởi vì mấy tin đồn thất thiệt liên quan đến Diệp Minh Xuyên, doanh thu phòng vé rất thấp, nhưng sau đó mấy tin đồn này đều được làm sáng tỏ, tỷ suất chiếu phim tại các rạp chiếu lớn cũng theo đó tăng lên nhanh chóng, tính đến giờ doanh thu phòng vé đã đạt hơn bảy ngàn vạn, tuy không nhiều nhưng đối với một bộ phim văn nghệ mà nói, thành tích như vậy đã rất tốt rồi.
Có người cắt cảnh Đường Dật cùng Diệp Minh Xuyên trong mấy bộ phim trước, cộng thêm bộ "Từ kính" mới phát hành này, ghép lại tạo thành một video đặt tên là "Kiếp trước kiếp này", sau đó đăng lên một diễn đàn tin tức nhỏ.
Video có kết cục bi kịch, Đường Dật bị người ám sát, ngã xuống giữa trời mưa to như trút nước, vĩnh viễn khép lại hai mắt, mà Diệp Minh Xuyên lại cái gì cũng không biết, vẫn ở bên trong gian phòng đèn đuốc sáng trưng, cùng mỹ mạo tiểu thư khiêu vũ.
Có lẽ video làm quá mức cảm động, cuối cùng thậm chí còn có người đăng lên weibo, chiếm được một trong mấy vị trí hotsearch.
Không có tiền qua 1-6: "Mọi người có để ý ánh mắt Đường Dật nhìn Diệp Minh Xuyên lúc ở trên đài diễn hí khúc không? Tui cảm thấy tui yêu ảnh luôn rồi."
Một đồng cẩu lương: "Video ngược quá đi, khóc một dòng sông a ~"
Chuyện gì đây: "CP Diệp Đường giờ nổi thế cơ à? Nhưng sao tui nhìn kiểu gì cũng không thấy Diệp Minh Xuyên giống đồng tính nhỉ, mấy người thấy ghép như vậy hay lắm à?"
.....
Diệp Minh Xuyên đương nhiên cũng trông thấy video này, chỉ là lúc "Từ kính" phát hành, hắn đang cùng mấy người Phùng đạo ở thành phố M, đến tận bây giờ cũng chưa từng một lần xem hoàn chỉnh từ đầu tới cuối bộ phim văn nghệ đầu tiên mình đầu tư này. Thấy bình luận của netizen trên weibo, hắn mới mở video được fan cắt ghép kia ra xem thử, màn hình cuối cùng tạm dừng ở cảnh Đường Dật ngã xuống trong mưa.
Diệp Minh Xuyên vươn tay, cách màn hình chạm lên gương mặt tái nhợt của người kia, lúc quay cảnh này hắn đứng một bên nhìn, mưa lớn như vậy, y lại một lần tiếp một lần ngã xuống, một lần tiếp một lần đứng lên.
Diệp Minh Xuyên tắt video, lên mạng đặt một vé, cải trang sơ qua một chút, sau đó lái xe tới rạp chiếu phim.
Cảnh của Đường Dật trong "Từ kính" không nhiều, lần đầu tiên xuất hiện chính là lẫn trong đám diễn viên quần chúng, ngồi dưới khán đài xem kịch. Đạo diễn vốn định làm mờ hình ảnh y, nhưng sau lại không biết quên mất hay gì, cuối cùng để người xem mắt sắc phát hiện, còn lý giải thành Bản Tá vừa đặt chân đến Trung Quốc đã chú ý tới Trần Ca, thế nên sau này mới có chấp niệm sâu như vậy với hắn. Trên thực tế, đây chẳng qua chỉ là một bug trong kịch bản thôi.
Trên màn ảnh, Trần Ca ở trên đài xướng khúc "Quý phi say rượu", Bản Tá ngồi bên dưới tập trung tinh thần nhìn hắn, ánh mắt mang theo cảm xúc gì đó, khiến lòng người phát đau.
Cảnh tiếp theo là Trần Ca cùng tiểu thư nhà giàu lần đầu gặp mặt, Diệp Minh Xuyên vội vàng cúi đầu, trong rạp phim vang vọng tiếng nói chuyện của nam nữ chính, hốc mắt hắn hơi hơi nóng lên, nhưng đến cùng cũng không rơi lệ, hắn không tiếng động tự hỏi mình, tại sao thời điểm ấy hắn lại không phát hiện chứ?
Phim kết thúc, Diệp Minh Xuyên rời khỏi rạp chiếu phim, chưa đi được mấy bước, điện thoại trong túi áo đã đổ chuông. Hắn lấy ra nhìn, trên màn hình hiển thị dãy số lạ, ngón tay hắn thoáng dừng lại một chút, cuối cùng vẫn ấn nút nghe máy. Đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nữ nói, "Diệp tiên sinh, chào ngài, tôi là trợ lý của Tiêu tổng, xin hỏi chiều mai ngài có thời gian không?"
Tiêu tổng? Chắc hẳn là Tiêu Đằng, Diệp Minh Xuyên bình tĩnh hỏi lại, "Có chuyện gì không?"
"Là thế này, Tiêu tổng của chúng tôi muốn hẹn gặp ngài."
Diệp Minh Xuyên suy xét một chút, rồi đáp, "Được, hẹn ở đâu, mấy giờ?"
Trợ lý lập tức trả lời, "Ba rưỡi chiều ngày mai, phòng Hoa Mai tầng hai khách sạn Thừa Hi."
"Chuyển lời cho Tiêu tổng của cô, tôi đồng ý."
Ngày hôm sau, lúc Diệp Minh Xuyên đến khách sạn Thừa Hi, Tiêu Đằng đã đợi được một lúc rồi.
Khách sạn Thừa Hi trang hoàng theo lối cổ phong, phần lớn nội thất đều mang hơi hướm cổ đại, Diệp Minh Xuyên vào phòng, ngồi xuống đối diện Tiêu Đằng, mở miệng liền hỏi, "Tiêu tổng muốn nói gì với tôi?"
Tiêu Đằng lại không vội trả lời, mà cầm cái chuông bạc trên bàn lên rung nhẹ, lập tức có sáy bảy nhân viên phục vụ mặc đồng phục bưng đồ ăn cùng rượu lên.
Sắp xếp xong đồ ăn, lại rót cho mỗi người một chén rượu, nhân viên phục vụ liền rời đi.
Đợi mấy người họ đi hết, Tiêu Đằng mới mở miệng, hắn hỏi Diệp Minh Xuyên, "Tôi nghe nói sắp tới Diệp tiên sinh định quay một bộ phim văn nghệ tên là "Luồng gió ấm", tôi cảm thấy khá có hứng thú, không biết có thể cho tôi tham gia đầu tư một phần không?"
Trên mặt Diệp Minh Xuyên mang theo ý cười, nhưng nụ cười này lại cực kì giả dối, không có lấy nửa điểm chân thành. Hắn không tin ngày hôm nay Tiêu Đằng tới tìm mình là vì chuyện này, liền cười cự tuyệt, "Tiền của Tiêu tổng tôi chẳng dám nhận đâu, hay là thôi đi."
"Diệp tiên sinh nói đùa đấy à?" Tiêu Đằng ngược lại không tức giận, bồi thêm một câu, "Tôi cảm thấy giữa chúng ta có chút hiểu lầm."
"À...." Diệp Minh Xuyên cúi đầu nhìn ly rượu trong tay, lắc hai cái, nhưng lại không uống, mà đặt ly rượu xuống bàn, bỗng nhiên mở miệng hỏi Tiêu Đằng, "Tôi thật ra muốn biết lúc trước Tiêu tổng vì sao lại lừa Đường Dật đến Hội quán Bách Thế."
Tiêu Đằng nghĩ nghĩ hồi lâu mới nhớ ra quả thật có chuyện như vậy, hắn trả lời rất đương nhiên, "Tất nhiên là vì Diệp An rồi." Nói xong, hắn lại liếc nhìn Diệp Minh Xuyên một cái, hỏi, "Sao thế, Diệp tiên sinh xót à?"
Diệp Minh Xuyên không trả lời câu hỏi của Tiêu Đằng, mà hỏi ngược lại, "Tiêu tổng thật sự tin ngày hôm đó Diệp An bị Đường Dật lừa đến Thịnh Phong sao?"
Tiêu Đằng cười nhạo một tiếng, "Diệp tiên sinh hỏi lạ thật đấy, Diệp An không bị lừa thì chẳng lẽ lại cố tình đến đó?"
"Ai biết được?"
Tiêu Đằng không muốn tiếp tục đề tài này nữa, nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn, cuối cùng tầm mắt dừng trên ly rượu trước mặt Diệp Minh Xuyên, mở miệng nói, "Trước không nói mấy chuyện này, Diệp tiên sinh không bằng nếm thử rượu ngon thiên kim khó cầu của khách sạn này đã."
Diệp Minh Xuyên cười như không cười liếc nhìn Tiêu Đằng, không nói gì, chỉ cầm ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn.
Sau đó, hắn buông ly xuống, "Tiêu tổng, mời."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.