Chương trước
Chương sau
Kỳ thực Đường Dật từ sớm đã chuẩn bị cho việc rời đi này, chỉ là đến tận giờ mới thực sự quyết định thôi.
Y lẳng lặng ngồi trong phòng chờ, người xung quanh tới lui vội vàng, đủ loại âm thanh hòa cùng một chỗ, vô cùng huyên náo, thế nhưng y lại như không cảm giác được gì. Không lâu sau, y nghe được giọng nữ từ radio đọc lên số hiệu chuyến xe của mình, liền đứng dậy, đi xếp hàng chờ soát vé.
Lên xe, y tìm đến chỗ của mình ngồi xuống, chiếc xe khởi động, mang y rời khỏi thành phố này.
Thật ra nghĩ lại thì mấy chuyện y làm lúc này quả thực có chút buồn cười, kiếp trước y tìm Diệp Minh Xuyên lâu như vậy cũng chưa từng nghĩ tới chuyện buông tay, mà bây giờ, Diệp Minh Xuyên chủ động dán lên, y lại muốn rời khỏi hắn.
Rời khỏi Diệp Minh Xuyên không khiến y cảm thấy thoải mái hay vui sướng gì, nhưng cùng một chỗ với hắn, y cũng hiếm có khi nào vui vẻ, chỉ thi thoảng Diệp Minh Xuyên vô tình bày ra bộ dạng ngây ngốc, hay làm những chuyện chỉ có Tiểu Xuyên ngày trước hay làm, mới có thể khiến y thất thần đôi chút thôi.
Nhưng mà, hắn rốt cuộc cũng không phải thiếu niên y đã tìm hơn nửa đời người ấy.
Đường Dật quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xe chạy rất nhanh, mới ngắn ngủi vài phút đã ra đến ngoại thành, bên bờ sông xanh biếc, từng ngọn cỏ lau nhẹ nhàng lắc lư theo gió, cực kỳ giống nơi trước đây hai người thường chơi đùa.
Lần này y rời đi, có lẽ sẽ không bao giờ trở lại nữa.
- ----
Trên đường trở về, Diệp Minh Xuyên vẫn luôn cảm thấy có gì đó không ổn, hắn gọi mấy cuộc điện thoại cho Đường Dật, đối phương vẫn không nhấc máy, lúc này lại đang đúng giờ cao điểm tan tầm, hắn không có yêu châu, chỉ có thể giống như người thường chen chúc trong dòng xe cộ dài dằng dặc, trong lòng cực kỳ sốt ruột, lại chẳng thể làm gì khác.
Ánh mặt trời buổi chiều từ cửa sổ xe chiếu vào, Diệp Minh Xuyên híp mắt, nhìn đèn đỏ trên giao lộ bắt đầu đếm ngược, rốt cuộc chuyển sang màu vàng, rồi xanh, Diệp Minh Xuyên chỉ hận không thể nhấn ga một cái liền lập tức về đến nhà, nhưng trước mặt hắn lúc này vẫn là từng đoàn xe chậm rì rì tiến về phía trước, như những con rùa già nua, nhàn nhã tản mạn, Diệp Minh Xuyên nhìn xem mà trong lòng muốn bốc hỏa.
Nhưng vẫn như cũ không thể làm được gì.
Rốt cuộc cũng chịu đựng được qua khu nội thành đông đúc, đoạn đường kế tiếp thông thuận hơn nhiều, không đến hai mươi phút, xe đã chạy về đến tiểu khu. Diệp Minh Xuyên thậm chí còn không lái xe vào bãi, trực tiếp dừng trước cửa nhà, chìa khóa cũng không rút đã nhảy từ trong xe xuống, chạy tới trước cửa.
Ngay sau đó Diệp Minh Xuyên liền phát hiện cửa nhà đang khóa. Nếu Đường Dật ở nhà thì sao lại khóa cửa chứ. Hắn tự nói với mình đừng nghĩ như thế, nhưng có đôi lúc, càng không muốn nghĩ đến cái gì, đầu óc lại càng không thể khống chế nghĩ đến cái đó.
Hai tay Diệp Minh Xuyên không ngừng run rẩy, chìa khóa cũng không cầm nổi, liên tiếp rớt xuống đất mấy lần.
Vất vả lắm mới mở được cửa ra, trong phòng khách không có một ai, đáy lòng Diệp Minh Xuyên vẫn ẩn ẩn có chút chờ mong, hắn nhỏ giọng gọi một tiếng, "Đường Dật?"
Nhưng không có ai đáp lại, hắn có chút cứng ngắc xoay người nhìn về hướng phòng Đường Dật, cánh cửa phòng Đường Dật chỉ khép hờ, Diệp Minh Xuyên dường như có trong nháy mắt hiểu ra cái gì, hoặc có thể từ sớm hắn đã dự cảm được, hắn tuyệt vọng bước tới, dừng trước cửa, vươn tay đẩy hẳn cửa phòng ra. Bên trong phòng ngủ trống không, chăn gối được gấp gọn gàng chỉnh tề, đặt ở đầu giường, con gấu bông lớn kia cũng ngồi bên cạnh gối đầu, giống hệt ngày hắn mang tặng.
Hắn như phát điên lao ra khỏi nhà, nhưng ra đến nơi lại cảm thấy mờ mịt, hắn biết đi đâu để tìm y đây, nhỡ đâu y chỉ đi đâu đó giải sầu, chẳng bao lâu nữa sẽ trở lại thì sao? Hoặc có thể nào hắn vừa quay người, liền thấy được y đứng trong cửa, chào hỏi mình không?
Diệp Minh Xuyên xoay người, nhìn lướt qua căn nhà mình vừa bước ra, vẫn như trước cái gì cũng không có.
Rốt cuộc hắn cũng lấy lại chút bình tĩnh, lái xe tới phòng bảo vệ xem camera của tiểu khu, ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm màn hình máy tính, cho tới khi trông thấy một chiếc ô tô màu xám bạc xuất hiện trước cửa nhà mình, Đường Dật từ trong nhà bước ra, lưng đeo một chiếc balo màu đen nho nhỏ, y leo lên xe, sau đó chiếc xe mang theo y rời đi.
Hắn nhận ra chiếc xe kia, là xe của Phùng Chính Luân.
Có khi nào Đường Dật ra ngoài chỉ là vì Phùng Chính Luân có việc gì muốn dẫn y đi, không lâu sau sẽ đưa y về không?
Diệp Minh Xuyên không ngừng an ủi mình như thế, nhưng vẻ mặt cùng động tác của hắn đã bán đứng hắn, bán đứng sợ hãi trong lòng hắn.
Hai tay Diệp Minh Xuyên nắm chặt cạnh bàn, chặt đến gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên, biểu tình trên mặt dữ tợn, đáng sợ, như con thú dữ phát cuồng, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên cắn người.
"Diệp tiên sinh?" Bảo vệ không biết đã xảy ra chuyện gì mà Diệp Minh Xuyên lại có bộ dạng đáng sợ như thế, gom góp mãi mới được chút dũng khí, lo lắng hỏi, "Ngài bị trộm mất thứ gì sao?"
Diệp Minh Xuyên thản nhiên cười, khôi phục lại bộ dáng lúc thường, nói với bảo vệ, "Không có việc gì, cảm ơn anh."
Hắn đi thẳng ra khỏi phòng bảo vệ, thật giống như không có chuyện gì xảy ra vậy, bảo vệ nhìn theo bóng hắn, không hiểu sao lại cảm thấy có chút chua xót.
Diệp Minh Xuyên vừa ra khỏi phòng bảo vệ đã lập tức gọi điện cho Phùng Chính Luân, điện thoại vừa thông đã nghe tiếng Phùng Chính Luân từ đầu dây bên kia vang lên, "Alo?"
Diệp Minh Xuyên mở miệng hỏi thẳng, "Đường Dật đang ở đâu?"
"Tra ra nhanh phết nhỉ." Phùng Chính Luân than một câu, cũng không quản Diệp Minh Xuyên có nghe được không, đáp lại câu hỏi của hắn, "Có khả năng thì cậu tự đi điều tra đi!"
Diệp Minh Xuyên thực ra cũng hiểu, tuy Đường Dật đúng là được Phùng Chính Luân đưa đi, nhưng e rằng chính Phùng Chính Luân cũng không biết Đường Dật muốn đi đâu.
Hắn trầm mặc hồi lâu, lúc Phùng Chính Luân chuẩn bị cúp máy lại đột nhiên nghe thấy Diệp Minh Xuyên ở đầu dây bên kia hỏi, "Anh đưa cậu ấy tới nhà ga phải không?"
Phùng Chính Luân sửng sốt, không ngờ Diệp Minh Xuyên lại tra ra nhanh như vậy.
Thấy Phùng Chính Luân không lên tiếng, Diệp Minh Xuyên liền biết được đáp án, ánh mặt trời cuối chiều chiếu đến đầu hắn phát đau, hắn xoa trán, giọng ẩn ẩn dẫn theo lửa giận, nói với Phùng Chính Luân, "Anh cũng biết sức khỏe của cậu ấy không tốt, vậy mà còn yên tâm để cậu ấy đi một mình như vậy à!"
Phùng Chính Luân bị câu hỏi của Diệp Minh Xuyên làm nghẹn họng, lúc đưa Đường Dật đi anh quả thật không suy xét tới phương diện này, bây giờ bị Diệp Minh Xuyên chỉ ra như thế khiến anh cũng có chút chột dạ, nhưng vẫn cường ngạnh chống chế, "Chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
"Chắc là?" Diệp Minh Xuyên không biết hóa ra mình lại sợ hai chữ này như vậy, nếu Đường Dật thật sự gặp phải chuyện gì, hắn phải làm thế nào đây?
"Anh có biết cậu ấy mua vé đi đâu không?"
Có lẽ vừa rồi bị câu hỏi của Diệp Minh Xuyên chặn họng, lúc này Phùng Chính Luân không còn châm chọc Diệp Minh Xuyên nữa, chẳng qua những gì anh biết kỳ thực chẳng có chút xíu tác dụng nào, "Cái này thì tôi không rõ lắm, chỉ nghe cậu ấy nói muốn về thăm nhà một chút, có lẽ không quá vài ngày sẽ trở lại."
Không quá vài ngày sẽ trở lại sao? Không, không thể nào? Đường Dật sợ rằng không còn định trở lại nữa rồi.
Biết không thể từ chỗ Phùng Chính Luân hỏi ra cái gì, Diệp Minh Xuyên trực tiếp cúp máy, Phùng Chính Luân nghe điện thoại truyền đến từng hồi "tút tút", vẻ mặt có chút mơ hồ.
Sau khi cúp máy, Diệp Minh Xuyên vô thức đi tới cửa nhà, đẩy cửa bước vào, ngồi xuống sô pha ngây ngốc hồi lâu. Kỳ thực hắn không hiểu Đường Dật vì sao lại muốn rời khỏi hắn, bọn họ như vậy rõ ràng rất tốt mà, không phải sao?
Vì sao y vẫn muốn rời đi chứ?
"Chúng ta vẫn nên hướng về phía trước thì hơn, Diệp Minh Xuyên...." Lời Đường Dật nói buổi tối hôm ấy vang vọng trong đầu hắn.
Hướng về phía trước sao.... Nếu như không có em, tôi làm sao còn có thể hướng về phía trước được nữa?
Bây giờ không phải là lúc để hắn thương cảm, Diệp Minh Xuyên buộc mình phải trấn định, cầm điện thoại lên gọi cho trợ lý Tiểu Vương của mình, "Cậu mau giúp tôi tra thử xem Đường Dật đã đi đâu, tốt nhất là có kết quả trong tối nay cho tôi."
"Đường Dật?" Tiểu Vương ở đầu kia điện thoại lặp lại. Y biết Diệp Minh Xuyên đang sống cùng Đường Dật, nhưng cho tới giờ cũng không nghĩ đến sẽ có ngày Đường Dật rời khỏi Diệp Minh Xuyên, chẳng phải Đường Dật vẫn luôn ái mộ hắn à, sao còn bỏ đi chứ?
"Y chạy rồi?" Tiểu Vương hỏi.
Diệp Minh Xuyên không thích Tiểu Vương hình dung việc Đường Dật rời đi như vậy, thản nhiên mở miệng sửa lại, "Không phải chạy, chỉ là rời đi thôi."
Tiểu Vương không cảm thấy hai cách nói này có gì khác nhau, chẳng qua Diệp Minh Xuyên là ông chủ, hắn nói cái gì thì là cái đó thôi, vì vậy y trả lời qua điện thoại, "Được, anh Diệp, em lập tức điều tra cho anh."
Thực ra nếu vẫn còn yêu châu, Diệp Minh Xuyên muốn tìm Đường Dật có lẽ không cần phải phí nhiều công sức như vậy, nhưng đồng thời hắn cũng cảm thấy may mắn vì đã sớm đưa yêu châu cho y. Tuy bây giờ còn không biết Đường Dật đang ở đâu, nhưng chí ít hắn có thể cảm giác được y bây giờ vẫn bình an vô sự, cũng không cần phải lo lắng Đường Dật vì không có yêu lực hộ thân mà gặp phải nguy hiểm gì.
Tiểu Vương đang định cúp máy thì nhớ ra chuyện lần trước Diệp Minh Xuyên căn dặn, liền mở miệng nói, "Đúng rồi anh Diệp, lần trước anh kêu em tra xem Đường Dật đã gặp phải chuyện gì, bây giờ đã tra được một chút rồi, bốn tháng trước, Đình Vũ sắp xếp cho y làm người đại diện một nhãn hàng, kêu y tới Hội quán Bách thế ký hợp đồng, nhưng kỳ thực có vẻ là lừa đảo, mấy ông chủ y gặp ở Hội quán Bách thế thanh danh đều không tốt, đã chơi hỏng không ít minh tinh, hơn nữa nghe nói sau đó, người đại diện của y còn cãi nhau với cao tầng của Đình Vũ một trận."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.