Đường Dật ngồi dậy, quay đầu nhìn con gấu bông Diệp Minh Xuyên đặt ở đầu giường. Y nhớ rõ trước lúc ngủ đầu giường vẫn còn trống không, chắc hẳn trong lúc y ngủ Diệp Minh Xuyên đã vào phòng. Đường Dật cũng không cảm thấy cái gì mà bị xâm phạm quyền riêng tư, y chỉ có chút hiếu kì, Diệp Minh Xuyên nghĩ gì mà lại đưa con gấu bông này sang đây?
Không phải hắn đã không còn nhớ gì nữa rồi à?
Đường Dật buông mi mắt nhìn bụng con gấu, nhịn không được vươn ngón tay chọt hai phát, không tiếng động cười cười.
Y gấp gọn chăn gối, xuống giường, chầm chậm bước tới cửa, vừa lúc trông thấy Diệp Minh Xuyên bưng một cái khay trống từ phòng bếp đi ra.
Trên người Diệp Minh Xuyên mặc một cái áo sơ mi trắng, tay áo sắn đến khuỷu, bên ngoài khoác tạp dề kẻ caro đen trắng, cả người tản ra khí tức ôn nhu, thoải mái.
Đường Dật hoảng hốt cảm thấy thời gian như quay ngược về quá khứ, đứa nhóc ngốc nghếch kia từ bên ngoài chạy vào, cầm bánh bao vừa mua được trong tay, đưa đến trước mặt y.
So sánh như vậy có chút khập khiễng, Đường Dật nhất thời không nghĩ đến nữa.
"Tỉnh rồi à?" Diệp Minh Xuyên thấy Đường Dật đứng ở cửa, đặt cái khay trong tay xuống bàn, quay đầu cười, hỏi y, "Có muốn ăn gì không?"
Đường Dật đầu tiên là gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc, vẫn không mở miệng.
Diệp Minh Xuyên hiểu ý của y, lại hỏi, "Tôi có mua đậu đỏ đấy, muốn ăn cháo đậu đỏ không?"
Đèn trong phòng khách nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-tinh-cua-anh-de/1051393/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.