🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tiệc đóng máy được tổ chức tại một khách sạn năm sao có tiếng, đoàn làm phim từ lớn như đạo diễn, diễn viên chính, đến nhỏ như mấy chân chạy vặt trong đoàn cũng đều đến đông đủ, tộng cộng phải năm sáu mươi người.
Nhiều người như vậy đương nhiên không thể sắp xếp ngồi hết trong một phòng được, mấy diễn viên chính, diễn viên phụ quan trọng cùng tổ đạo diễn ngồi một phòng, những người còn lại chia ra xếp vào hai phòng lớn khác.
Mọi người đều nhìn ra Diệp Minh Xuyên không có hảo cảm với Đường Dật, huống chi phân cảnh của Đường Dật trong "Từ kính" cũng không nhiều, thế nên không có ai thông báo với y chuyện "Từ kính" sát thanh, tiệc đóng máy dĩ nhiên cũng không mời y đến.
Vốn Diệp Minh Xuyên là diễn viên chính, đồng thời là bên đầu tư, trước khi khai tiệc nên nói vài câu chúc mừng, Tiết đạo ngồi cạnh huých hắn hai cái, những người khác cũng bắt đầu ồn ào, "Diệp ảnh đế nói một câu đi."
Diệp Minh Xuyên thế nhưng lại lắc đầu, bốn phía ánh đèn sáng tỏ, mọi người đều trông thấy được sắc mặt hắn dường như không quá tốt, "Không có gì muốn nói cả, mọi người đều dùng cơm đi."
Đã nói đến thế, những người khác liền không nói gì nữa.
Diễn viên trong bộ "Từ kính" này kỳ thực không nhiều, Đường Dật đóng vị quan Nhật kia tuy xuất hiện không được bao nhiêu, nhưng chí ít cũng được đề tên, tiệc đóng máy hôm nay lẽ ra nên xuất hiện mới phải, thế nhưng Diệp Minh Xuyên lại không trông thấy y.
Lúc này mọi người đều động đũa, Diệp Minh Xuyên lại có vẻ đứng ngồi không yên. Từ ngày Đường Dật rời khỏi biệt thự nhà mình tới giờ, Diệp Minh Xuyên chưa từng gặp lại y. Hắn cũng không rõ lắm tâm tình của mình là như thế nào, lúc có mặt Đường Dật, hắn cố kỵ rất nhiều, cũng cảm thấy nhân phẩm Đường Dật không được tốt, muốn cách xa y một chút, thế nhưng đợi đến khi Đường Dật thật sự không xuất hiện nữa, lại nhịn không được nhớ tới y.
Kỳ thực có một số việc bất tri bất giác đã thay đổi, tựa như Đường Dật vậy, hắn nhìn ra được ánh mắt Đường Dật nhìn mình không còn giống như trước đây nữa, trước đây ánh mắt ấy tràn đầy si mê ái mộ, giờ chỉ còn là một mảnh đạm mạc, tựa như đang nhìn một người xa lạ, còn dẫn theo vài phần cổ quái.
Mà cho đến tận bây giờ, Diệp Minh Xuyên cũng không hiểu phần cổ quái kia rốt cuộc là từ đâu mà có.
Xung quanh là các diễn viên chính cùng đạo diễn nói nói cười cười, Diệp Minh Xuyên cầm ly rượu trong tay nâng lên rồi lại đặt xuống, nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với Tiết Phong một câu, "Tiết đạo, tôi qua phòng bên xem thử một chút."
Tiết đạo tưởng rằng hắn muốn qua hỏi thăm những nhân viên khác trong đoàn, liền gật gật đầu, còn vỗ vai Diệp Minh Xuyên, nói, "Đi đi."
Người đã từng tiếp xúc qua với Diệp Minh Xuyên đều nói Diệp ảnh đế không chỉ kỹ năng diễn xuất tốt, thái độ làm người cũng rất được, hình tượng luôn là bình dị gần gũi, không có một chút kiêu căng nào, hắn được mọi người nhận xét như vậy cũng không phải không có đạo lý.
Chỉ là đối với Diệp Minh Xuyên mà nói, tuy việc gì hắn cũng bày ra ba phần nhiệt tình, nhưng tâm kỳ thực rất lạnh lùng.
Diệp Minh Xuyên muốn qua các phòng khác nhìn xem, nguyên nhân thực sự là gì chỉ có mình hắn biết, nhân viên trong đoàn thấy Diệp ảnh đế qua, đều sôi nổi đứng dậy, Diệp Minh Xuyên nói vài câu với họ, mời họ một ly liền rời đi.
Hắn tìm không thấy Đường Dật.
Hôm nay là tiệc đóng máy, Đường Dật không có mặt có thể là do có việc bận đột xuất nên từ chối lời mời, nhưng cũng có thể y căn bản không biết đến chuyện này.
Trở về bàn của mình, trên mặt Diệp Minh Xuyên không thể hiện biểu tình gì, thật giống như vừa rồi hắn sang các phòng khác quả thực chỉ để bày tỏ một chút lòng biết ơn tới nhân viên công tác trong đoàn vậy.
Diệp An lúc này đang nói chuyện với Tiết đạo, thấy Diệp Minh Xuyên quay lại, liền muốn đến trò chuyện với hắn, thuận tiện kéo gần mối quan hệ, nhưng lại không dám biểu hiện quá rõ ràng, đành cầm ly rượu trên bàn lên, đứng dậy, nói với Tiết đạo, "Trong khoảng thời gian này đã được ngài chỉ bảo nhiều, đa tạ, xin được kính Tiết đạo ngài một ly."
Tiết Phong thế nào cũng không ngờ hai người vừa rồi còn nói chuyện, nháy mắt đã được kính rượu, bất quá này cũng không có gì, người trẻ tuổi biết cảm ơn là chuyện tốt, nghĩ vậy, Tiết Phong liền cười ha hả cầm ly rượu lên, nói với Diệp An, "Ly rượu này tôi uống, hy vọng sau này cô không quên mục đích ban đầu của mình, cố gắng gây dựng sự nghiệp thật tốt." Nói xong, Tiết đạo một hơi uống cạn rượu trong ly.
Những lời Tiết đạo nói khiến cho Diệp An đỏ bừng mặt, tuy cô biết Tiết đạo nói vậy mang theo vài phần trêu đùa, nếu không cũng sẽ không chúc một nữ diễn viên như mình làm nên sự nghiệp gì, thế nhưng Diệp An vẫn thấy có chút ngượng ngùng, cúi đầu cười nhẹ, nói, "Cảm ơn Tiết đạo."
Tiết Phong lại dặn dò thêm lần nữa, "Cố gắng diễn xuất, phải cố gắng diễn xuất...."
Diệp An ngọt ngào gật đầu cười, cũng không biết có nghe vào lòng không.
Kỳ thực Tiết Phong còn muốn nói với Diệp An là, trong cái giới này dụ hoặc quá nhiều, nhất định phải giữ vững điểm mấu chốt của mình, không được có tâm tư lệch lạc, nhưng nghĩ nghĩ thế nào lại thôi.
Chung quy quan hệ của ông với Diệp An còn chưa tốt đến độ có thể thẳng thắn với nhau như vậy, hơn nữa hôm nay dù sao cũng là ngày lành, mấy vấn đề này nói ra không quá thích hợp, thế nên cuối cùng chỉ đành nghẹn ở trong lòng, chỉ hy vọng Diệp An thật sự hiểu được ý tứ trong lời nói của mình.
Trở về bàn rồi, Diệp Minh Xuyên cũng không chú ý tới đoạn đối thoại giữa Tiết Phong và Diệp An, bản thân hắn cũng không mở miệng, ánh đèn xung quanh có chút sáng, hắn nheo mắt, cúi đầu.
Hai vị phó đạo diễn đang tụ cùng một chỗ với Lương Nhạc chém gió, thổi phồng lẫn nhau, thoạt nhìn hưng trí bừng bừng.
Diệp Minh Xuyên tự rót cho mình một ly rượu, cầm trong tay lắc lắc hồi lâu mới ngửa đầu, uống cạn.
Lúc hắn uống rượu, không hiểu sao lại đột nhiên nhớ đến cảnh tượng đụng phải Đường Dật trong phòng vệ sinh của khách sạn, hôm đó hai người gặp nhau đúng là tình cờ, dưới ánh đèn vàng, gương mặt Đường Dật phiếm một màu đỏ ửng, đôi mắt sũng nước nhìn hắn, trông hệt như đứa nhỏ phải chịu ấm ức vậy. Vốn trong lòng hắn có mấy phần cố kỵ Đường Dật, nhưng vào khoảnh khắc đó, kỳ lạ là hắn lại muốn kéo Đường Dật vào lòng, cẩn thận an ủi đối phương.
Nhưng hắn không làm như thế, sau đó, Đường Dật khóc.
Diệp Minh Xuyên hơi mím môi, ngụm rượu vẫn ngậm trong miệng không hiểu sao đột nhiên trở nên đắng chát dị thường, kỳ thực có rất nhiều chuyện hắn không cách nào hiểu được rõ ràng, ví như Đường Dật, ví như Diệp An....
"Diệp ảnh đế?" Diệp An nói chuyện với Tiết Phong xong liền quay đầu nhìn về phía Diệp Minh Xuyên, cô ta tự rót cho mình một ly rượu, gọi một tiếng, kết quả Diệp Minh Xuyên lại giống như không nghe thấy, Diệp An đàng phải gia tăng âm lượng, gọi lại một lần nữa, "Diệp ảnh đế?"
"Ah." Đến lúc này Diệp Minh Xuyên mới nghe thấy có người gọi mình, hắn thoạt nhìn còn có chút hoảng hốt, buông ly rượu trong tay xuống, quay đầu nhìn Diệp An, "Sao thế?"
Diệp An giơ ly rượu trong tay về phía Diệp Minh Xuyên, cười nói, "Tôi kính anh một ly, cảm ơn anh trong thời gian vừa qua đã chiếu cố tôi."
"Không có gì." Diệp Minh Xuyên tự thấy mình cũng không có thái độ săn sóc đặc biệt gì với Diệp An, nhưng người ta đã mời rượu, hắn cũng không thể từ chối được, thậm chí còn dặn dò một câu, "Phụ nữ vẫn nên uống ít rượu một chút thì hơn."
Tiết Phong bên cạnh mang theo ẩn ý sâu xa nhìn Diệp Minh Xuyên, ông nhìn ra được Diệp An hẳn là có ý với Diệp Minh Xuyên, nhưng còn Diệp Minh Xuyên thế nào thì Tiết đạo không dám nói chắc.
Mới đầu, ông từng cho rằng Diệp Minh Xuyên khả năng cũng có vài phần ý tứ với Diệp An, nhưng về sau lại phát hiện Diệp Minh Xuyên đối ai cũng như vậy.
Chỉ trừ Đường Dật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.