Đường Dật đã gần đi đến cửa, bỗng nhiên lại nghe Diệp Minh Xuyên đang đứng bên bàn ăn gọi một câu, "Ăn sáng xong rồi hẵng đi." 
Đường Dật lắc đầu, từ chối, "Không cần, tối qua đã làm phiền Diệp ảnh đế nhiều lắm rồi." 
Diệp Minh Xuyên mím môi, theo lý Đường Dật nếu đã cự tuyệt, hắn nhất định sẽ không dây dưa thêm nữa, nhưng lúc này hắn lại vẫn muốn giữ người này ở lại, tranh thủ Đường Dật còn chưa ra khỏi nhà, Diệp Minh Xuyên lại nói, "Tôi đã làm hai phần rồi, một người ăn không hết, nếu cậu không ăn, tôi chỉ đành bỏ đi thôi." 
Đường Dật vốn muốn nói "vậy thì bỏ đi", nhưng mà nghĩ nghĩ lại thôi. Y cuối cùng vẫn ngồi xuống bàn ăn, nói với Diệp Minh Xuyên, "Vậy cảm ơn Diệp ảnh đế." 
Đã nhiều năm như vậy trôi qua, trù nghệ của Diệp Minh Xuyên tiến bộ không ít, chí ít bánh trứng trước mặt cũng không bị sống, bên trên cũng không đổ đủ loại gia vị loạn thất bát tao. 
Đường Dật đầu tiên cảm thấy buồn cười, nhưng sau đó lại chuyển thành bi ai. 
Thực ra nói đến cùng cũng bất quá chỉ là một bữa cơm thôi, nghĩ nhiều như vậy làm gì. Đường Dật cúi đầu, gắp một miếng bánh nhỏ, chậm rãi nhấm nuốt. 
Diệp Minh Xuyên lúc này lại đột ngột ngẩng đầu, nhìn Đường Dật nói, "Sau này cậu ở bên ngoài ít uống rượu đi thì hơn." 
"Biết rồi." Diệp Minh Xuyên vừa nói ra lời này, Đường Dật đã đoán được tối qua hắn nhất định đã gặp qua bộ dạng say rượu thất thố của mình, không biết lúc ấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-tinh-cua-anh-de/1051371/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.