Cảnh này quay đi quay lại không dưới năm lần, Diệp Minh Xuyên cầm một cái ô màu đen, đứng trong cơn mưa lớn, nhìn thanh niên mặc quân trang một lần lại một lần ngã xuống. Diệp Minh Xuyên gập ô, đi vào dưới bạt, thấy Tiết Phong cau mày, mắt nhìn chằm chằm chồng của nữ chính chạy như điên trên màn hình. "Cắt...." Thấy người kia ngã xuống đất, Tiết Phong hô ngừng, vẫn như trước cau mày, trên mặt không có lấy một chút hài lòng nào. Diệp Minh Xuyên nhịn không được khom lưng, hỏi, "Tiết đạo, thế nào?" Tiết Phong lắc đầu, đáp, "Trạng thái của Lương Nhạc hôm nay không tốt, không quay ra được hiệu quả mong muốn." Diệp Minh Xuyên nói, "Cơn mưa này to quá, hay là hôm nay dừng tại đây thôi." Tiết Phong quay đầu, nhìn lướt qua Diệp Minh Xuyên, hỏi, "Sao cơ? Cảnh này mà không quay xong thì về sau Đường Dật còn phải đến đoàn phim nữa đấy, cậu xác định vẫn muốn hôm nay dừng quay tại đây hả?" Diệp Minh Xuyên nghĩ nghĩ, nói, "Nếu đưa phần diễn của Đường Dật hôm nay cho tổ hậu kỳ cắt ghép biên tập một chút, lần quay sau dùng luôn đoạn này thì có được không?" Tiết Phong lại quay đầu chăm chú vào máy quay, đáp, "Được thì cũng được, phần diễn của Đường Dật quả thật không tồi, nhưng tôi sợ nếu lần sau để Lương Nhạc quay một mình thì sợ càng không tìm được cảm giác." Đến đây Diệp Minh Xuyên cũng nhìn ra được, Tiết đại đạo diễn là muốn nhân cơn mưa hôm nay quay cho xong cảnh này đây mà. Hắn hơi mím môi, tìm một cái ghế dựa ngồi xuống cạnh Tiết Phong, không nói thêm gì nữa. Tiết Phong xem lại cảnh vừa quay từ đầu đến cuối một lần, sau đó ngẩng đầu, gọi Lương Nhạc, "Lương Nhạc, cậu lại đây!" Lương Nhạc đang đứng dưới tán ô trợ lý cầm, trợ lý phủ cho hắn một cái áo khoác, lại dùng khăn lông trắng giúp hắn lau nước mưa trên mặt. Nghe Tiết đạo gọi mình, Lương Nhạc cởi bỏ áo khoác vứt cho trợ lý, đội mưa chạy tới chỗ Tiết đạo. Tiết Phong chỉ vào hình ảnh trên màn hình, nói với Lương Nhạc, "Cậu nhìn biểu tình của cậu này, nhe răng nhếch miệng, trông có nực cười không! Cậu tưởng có thể dùng emo thay cho biểu tình của cậu để quay hết "Từ kính" đấy hả!" Lương Nhạc le lưỡi, nhỏ giọng nói, "Tiết đạo, làm gì đến mức ấy ạ...." Tiết Phong vừa nghe thấy vậy thì càng thêm tức giận, mắt đều trợn trừng lên, nói, "Không đến mức cái gì mà không đến mức! Cậu nhìn mắt cậu đi, trừng đến sắp rớt tròng luôn rồi này!" Diệp Minh Xuyên một bên nghe Tiết đạo quở trách Lương Nhạc, một bên nhìn các nhân viên trong đoàn đội mưa sắp xếp đạo cụ. Đường Dật vẫn còn đứng dưới mưa, quần áo trên người y đã sớm ướt đẫm, thế nên cũng lười tìm chỗ trú, hơn nữa trông tư thế Tiết đạo, cảnh này mà không quay xong thì đừng hòng kết thúc. Đường Dật yên lặng thở dài, cúi người giúp các nhân viên công tác vận chuyển đạo cụ quay phim. Bên này Tiết Phong vẫn còn đang cằn nhằn Lương Nhạc, Diệp Minh Xuyên rốt cuộc mất kiên nhẫn, mở miệng nói, "Được rồi, Tiết đạo, hay là hôm nay cứ như vậy đi, cảnh này đợi khi nào mưa lại quay vậy." Tiết Phong quay đầu, trừng Diệp Minh Xuyên, không đáp. Diệp Minh Xuyên cười cười, nói, "Để Tiểu Lương về tìm cảm giác đi, hôm nay tới đây thôi, mưa to như vậy, nếu để các nhân viên lâm bệnh hết thì có phải mấy ngày nữa đều không quay được không." Tiết Phong dù có muốn quay cho xong cảnh này trong hôm nay thế nào đi nữa mà Diệp Minh Xuyên cứ nhất quyết không chịu thì ông cũng không có biện pháp. Tiết Phong lườm Diệp Minh Xuyên một cái, quay đầu nói với Lương Nhạc, "Được rồi, cậu về đi, cẩn thận ngẫm lại xem phải diễn như thế nào, nam số hai mà diễn xuất còn không bằng được nam thứ n, tôi cũng phải xấu hổ thay cho cậu đấy." "Vâng vâng vâng, lúc về tôi nhất định cẩn thận suy ngẫm, cảm ơn Tiết đạo, cảm ơn anh Diệp." Lương Nhạc gật đầu lia lịa, thái độ cực kì ngoan ngoãn. "Được rồi, về đi." Tiết Phong khoát tay, cho Lương Nhạc rời đi. - ---- Cơn mưa ngày hôm nay to khủng khiếp, từng hạt từng hạt nặng trĩu nối đuôi nhau rơi xuống, kết thành một bức màn mưa dày đặc. Một tia sét màu tím đậm như con cự long uốn lượn rạch ngang bầu trời, theo ngay sau là tiếng sấm ầm ầm vang đội. Đường Dật đứng bên vệ đường, định bắt một chiếc taxi về nhà. Ngặt nỗi địa điểm quay phim được chọn ở một nơi khá hoang vu, cộng thêm hôm nay mưa lớn như vậy, muốn bắt được một chiếc xe quả thực nói dễ hơn làm. Trong lúc đó, Chu Dao có gọi đến một lần, hỏi y có muốn để cô đến đón không, Đường Dật lập tức cự tuyệt, nói mình còn chưa quay xong. Cơn mưa này quá lớn, Đường Dật không yên tâm để một cô gái như Chu Dao phải lái xe dưới thời tiết này. Hàng cây hai bên đường bị cuồng phong thổi nghiêng ngả, Đường Dật đã ba bốn năm rồi chưa thấy qua cơn mưa nào lớn như vậy. Y vươn tay đón mấy giọt mưa, nhìn chúng rớt xuống tay, vỡ thành bọt nước bắn lên tung tóe, sau đó cười cười, thu tay về. Diệp Minh Xuyên vốn đã lái xe đi được một đoạn, trong đầu không hiểu sao chợt hiện lên hình ảnh Đường Dật đứng ở góc đường hiu quanh, chật vật, cảm thấy có chút không đành lòng, dứt khoát quay đầu xe, chạy trở lại. Quả nhiên Đường Dật vẫn đứng ở góc đường ấy, nước mưa dọc theo gương mặt y không ngừng chảy xuống, quần áo ướt đẫm dán sát vào người, trên mặt y không mang theo biểu tình gì, nhưng như vậy đã đủ để khiến Diệp Minh Xuyên sinh lòng trắc ẩn. Hắn cho xe chạy đến bên cạnh Đường Dật thì ngừng lại, hạ cửa kính xe xuống, lấy cái ô màu đen trên ghế phó lái đưa ra, nói với người bên ngoài, "Cầm đi." Đường Dật thoáng sửng sốt, không ngờ lúc này rồi còn có người đến đưa ô cho mình, mà người này còn là Diệp Minh Xuyên. Nhưng mặc kế thế nào, phần ý tốt này y vẫn sẽ nhận, Đường Dật nhận lấy cái ô Diệp Minh Xuyên đưa, thấp giọng nói một câu, "Cảm ơn." Diệp Minh Xuyên đưa ô xong, tâm tình cũng không thoải mái hơn được bao nhiêu, kéo cửa sổ lên, lái xe rời đi. Đường Dật mở ô, nhìn chiếc Spyker đen kia dần dần biến mất khỏi tầm mắt, hơi lộ ra tươi cười, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bay biến không còn tăm hơi. Mà khiến Đường Dật càng thêm bất ngờ là, y cầm dù đi chưa được năm mươi mét, chiếc Spyker đen kia lại một lần nữa dừng lại bên cạnh mình. Người trong xe hạ cửa kính xuống, nói với y, "Lên xe đi, tôi đưa cậu về." Đường Dật hơi ngẩng đầu nhìn Diệp Minh Xuyên trong xe, từ chối, "Không cần, cảm ơn." Nếu là bình thường thì lúc này Diệp Minh Xuyên hẳn phải nhấn ga vọt đi, nhưng hôm nay không biết vì sao hắn cứ cảm thấy không yên lòng, vì thế lại nói, "Lên đi, bây giờ ở đây kiếm đâu ra taxi, cậu không định đi bộ về nhà đấy chứ." Đường Dật đáp, "Nếu thật không bắt được xe thì tôi tìm một khách sạn gần đây nghỉ lại một đêm cũng được.... Cảm ơn anh, Diệp ảnh đế." Diệp Minh Xuyên mở cửa xe bước ra, ô của hắn đã đưa cho Đường Dật, lúc này đầu trần đứng dưới mưa, nói với Đường Dật, "Xung quanh đây không có khách sạn đâu, qua con phố bên cạnh cũng chỉ có một cái gay...." Diệp Minh Xuyên nói đến đây đột nhiên im bặt. "Cái gì cơ?" Đường Dật hỏi lại. Diệp Minh Xuyên lắc đầu, nước mưa đã làm ướt nhẹp mái tóc hắn, hắn nói với Đường Dật, "Không có gì, lên xe đi, tôi không thu tiền của cậu đâu mà sợ." Thấy Đường Dật vẫn còn do dự, lại bổ sung, "Đừng dây dưa nữa, đợi thêm một lát xe tôi cũng bị ngấm nước mưa không đi được nữa bây giờ." Đường Dật nhìn quần áo DiệpMinh Xuyên đã ướt hơn phân nửa, nhíu mày, cuối cùng cũng đáp ứng, "Vậy làm phiềnDiệp ảnh đế."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]