“Chúng ta ở thôn trên, ở đây không có người ngoài ra ngoài à?” Nàng như vô tình hỏi.
”Không có. Bốn phía quanh đây đều là núi lớn, từ thời tổ tiên chúng tađã cắm rễ ở đây rồi, không ai từng đi ra ngoài cả. Nếu Tô tiểu nương tửđã đến đây rồi, không bằng cứ an tâm ở lại nơi đây, Bác Cổ thôn chúng ta tuy không phồn hoa như bên ngoài, nhưng ăn mặc chi phí trước nay khôngphải lo toan gì cả.”
Thẩm Hành nghe thế thì hơi gật đầu, tâm trạng nghi ngờ càng nặng hơn.
Quả thật người ở đây rất tốt, đêm không cần đóng cửa, ruộng đất cùngchung, nhà ai già cả lớn tuổi thì khỏi phải nói, mấy tráng hán trẻ tuổisẽ tới nhà giúp đỡ.
Chỉ là, nếu nói ở đây không ai đi ra ngoài cả, nàng không tin.
Trước đây không lâu nàng đã nhìn thấy tấm vải gấm sa tanh thêu tuyếntrên người thê tử của một gia đình nọ, tuy trang phục đó đã lưu hành ởbên ngoài khoảng năm năm trước, nhưng điều này cũng đủ để chứng minh hai vấn đề.
Hoặc là, trong thôn này sau một quãng thời gian sẽ có người ra ngoài mua vài món đồ cần thiết. Hoặc là, ở đây thỉnh thoảng cũng sẽ có người nhưbọn họ, không biết vì sao lại rớt vào đây.
Nàng và Tô Nguyệt Cẩm đều là người có công phu, cho nên dù có rơi từvách núi xuống chỉ cần điều dưỡng một thời gian là ổn. Nếu là thôn dânbình thường, té từ trên kia xuống mà lông tóc không tổn hại thì đúng làkhông thể, chứ chưa nói đến chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-ti-cu-an-ky-moi/2038244/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.