Tuy thường ngày Thẩm Hành không quá để ý đến cách biệt nam nữ, nhưng dù gìvẫn là một khuê nữ cô nương, nàng đỏ mặt khước từ: “Không, không cầnđâu, chờ mang về rồi chút nữa ăn cũng được.”
”Tiệc tùng này tan muộn lắm mà?” Trên mặt hắn vẫn hết sức thản nhiên, không có chút nào nhăn nhó.
Thẩm Hành đưa mắt nhìn miếng thịt mềm mọng ngon lành rồi đành mím miệng: “Không sao, ta chờ một chút cũng được, cũng không phải quá đói.”
Vừa mới nói xong đã thấy Vu tam nương bưng một bầu rượu tới đây. Bà nhìn dáng vẻ của “hai vợ chồng son” thì bật cười vui vẻ.
”Tô gia nương tử thẹn thùng gì thế, đều là người một nhà cả mà, nếu taybị thương không tiện, thì để phu quân nàng đút, có gì mà e lệ.”
Giọng Tam nương vốn rất lớn, giờ vừa nói xong tất cả thôn dân đang uống rượu gần bên đều đặt đũa xuống nhìn sang.
”Người trong thôn chúng ta không để ý nhiều thế đâu, lúc phu nhân takhông thoải mái ta cũng đút cho mà, tiểu nương tử không cần ngại làmgì.”
”Đúng thế, chỉ đút cơm thôi mà, toàn người nông thôn cả, không ai cười nàng đâu.”
Tức phụ Vu Thiện Viễn cũng đứng lên gào to: “Hay là muốn chúng ta xoay mặt qua chỗ khác nương tử mới bằng lòng ăn nhỉ?”
Vừa nói xong cả thôn đều cười lớn.
Thẩm Hành vừa “e thẹn” nghiêng đầu, vừa rất muốn đáp lại một câu: Các hương thân à, lão nương không phải người lập dị thế đâu.
Nhưng đã ầm ỹ như vậy rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-ti-cu-an-ky-moi/2038242/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.