Chuyển ngữ: Địa Đản
Nương của Thẩm Hành quay về đúng là chuyện thần kỳ. Làm trang chủ của sơn trang Vãn Hà lớn nhất giang hồ, bà không biết chữ, không để ý chuyện nhà, thậm chí chuyện của sơn trang bà cũng không hỏi đến, việc thích làm nhất là đi chu du khắp muôn nơi.
Làn váy đỏ rực như đốm lửa, một thanh song đao, thêm một cái tẩu thuốc bằng ngọc chưa từng rời khỏi tay, cưỡi con lừa già mà người ngoài chẳng thể nào đụng được.
Bà tiện tay nhét một ít hoa lan vào trong nõ điếu, nhẹ nhàng hít một hơi, trong khói thuốc lượn lờ, bà hỏi Thẩm Hành: “Sao lại không nói gì? Hay là nhìn thấy nương nên mừng quá?”
Gần đây trên giang hồ có mấy chuyện phiền lòng, khiến cho bà phiền muộn mãi không thôi, bây giờ mới trốn về núi Uyển Trì hưởng thụ được mấy ngày thanh nhàn. Mặc dù về trễ hơn một chút, nhưng chẳng lẽ lại không cười với bà được một cái? Nhấc ngón tay chỉ vào bản cáo thị trong tay, bà hơi khó hiểu: “Vẽ cũng không tệ, còn đẹp hơn cha con một chút. Nhưng ta chẳng quen mặt chữ nào trên đây cả, con đọc cho ta nghe đi.”
Bà không hiểu chuyện triều đình, cũng không kinh ngạc khi khắp thành đều dán cáo thị về Thẩm Quát. Dù sao cũng là kinh quan, tình cờ lộ diện cũng có thể xảy ra. Chỉ có điều, thứ bà không hiểu là những chữ bên xuất hiện ở dưới bức họa kia.
Thẩm Hành không biết nếu người ngoài nhìn thấy nương của mình vô tâm vô phế cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-ti-cu-an-ky-moi/2038163/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.