Chuyển ngữ: Địa Đản
Ngụy Thanh bị giam trong tử lao của Đại Lý tự, Thẩm Hành đã vào ra nói chuyện nhiều lần với ông ta, muốn mời ông ta đứng ra chứng minh sự trong sạch của cha mình. Nhưng ông ta chỉ lắc đầu thở dài, tỏ ý chính bản thân ông ta cũng lực bất tòng tâm.
Mặc dù bây giờ đã có chứng cứ chứng minh cha nàng không gửi tiền vào ngân hàng tư nhân Bảo Thông, nhưng tờ giấy kia lại do đích thân ông chuyển đến. Ngụy Thanh nói, ông ta đã là người sắp chết, vốn dĩ không nên lôi Thẩm Quát xuống nước. Nhưng tội che giấu không báo phải tịch biên gia sản, ông ta không thể vì mình mà liên lụy đến già trẻ lớn bé trong nhà.
Ý người kia là, tờ giấy đó do chính Thẩm Quát viết. Nàng cũng đã xem thử tờ giấy nọ, ngay cả cha nàng cũng không nhận ra chữ viết trên tờ giấy ấy có khác gì với chữ viết của mình không.
Phủ của Ngụy Thanh đã bị niêm phong, nhưng gia quyến của ông ta có tất cả mười sáu nhân khẩu. Thẩm Hành đã dò hỏi xung quanh, hóa ra thê tử của ông ta đưa con nhỏ và mẹ già lén lút dời đến một ngôi miếu đổ nát ở phụ cận kinh thành.
Chạng vạng tối, nàng và Tô Nguyệt Cẩm cùng đến thăm nơi đó. Tường không che nổi mưa, cửa không chắn được gió, một gian miếu thờ đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi. Bên trong có một nhóm người quần áo lam lũ, thượng vàng hạ cám đủ cả, vừa nhìn thấy họ, trong ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-ti-cu-an-ky-moi/2038151/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.