Chưởng quỹ ban đầu còn vui vẻ ra mặt đáp lời, nghe thấy câu kia xong liền đổingay sắc mặt: “Công tử nói lời này là sao, tiểu lão cả đời bán ngọcthạch đồ cổ, lấy hai chữ uy tín làm đầu, sao có thể bán đồ nhái để đạpđổ bảng hiệu của mình được chứ. Ngài cẩn thận nhìn xem, tính chất và cảm giác của ngọc thạch này đều là thượng đẳng“.
Vương chưởng quỹ nói chắc như đinh đóng cột, Tô tiểu Thiên Tuế cũng tùytiện thưởng thức đồ vật trong tay một lúc rồi nói: “Tính chất của dươngchi bạch ngọc khác với điền ngọc, kết cấu không chặt bằng, khi cầm cũngnhẹ hơn, độ trong suốt không như bích tỳ, cảm giác lúc chạm vào lại vôcùng mềm mại, đông không lạnh, hạ không khô, đó mới là ngọc trung thượng phẩm“.
Thời Ngụy Tấn cẩm thạch rất thịnh hành, nhiều văn nhân mặc khách đềulấy ngọc là vui thú, nhưng ít người biết được, thời đó “dương chi bạchngọc” không hề trong suốt như ngọc bích thời nay. Bởi vì thuở đó kỹ xảochưa phát triển, ngọc thạch không được đánh bóng sáng loáng như bây giờ, cho nên đồ cổ được lưu truyền, dù không thô ráp nhưng chắc chắn khôngthể trơn bóng như miếng ngọc bội này được“.
Hắn nhấp một ngụm trà, một tay đặt trên bàn rồi nói: “Dù khối cẩm thạchnày được tạo hình hơi quá nhưng cũng xem như món đồ hiếm có, một vạn tám ngàn lượng bạc cũng không ngoa. Người ta vẫn nói, ngọc không mài khôngđẹp, nhưng mài quá mức lại không còn ý vị, có khi ngọc thô chưa giũa còn thu hút hơn nhiều“.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Hành nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-ti-cu-an-ky-moi/20058/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.