“Không biết vị này ăn sinh lương hay thục lương mà quan tâm đến chuyệnngười khác như vậy, đúng là cực khổ.” Sinh lương và thục lương là tiếnglóng mà nàng học được của mấy người hành khất.
Sinh lương là chỉ đồ ăn của những người nghèo, người không có gạo, phải tìm “sinh gạo” về nấu.
Còn thục lương chỉ quan gia mới được ăn. Trong tiềm thức nàng hi vọng người “ngẫu nhiên gặp được” này là “đồng hành của mình“.
Thế nhưng đối phương rất nhanh đánh bay ảo tưởng kia, bởi vì hắn là...
”Ăn công lương.”
”Tại hạ đến để trộm đồ.”
Đưa hai bàn tay đầy bùn nhão ra, Thẩm đại tiểu thư thừa nhận vô cùngthẳng thắn, lại còn thành khẩn bàn giao bao tải trong tay: “Trộm khôngthành công, đồ đều ở đây cả, chưa kịp chuyển đi. Nếu ngài thấy chướngmắt thì tôi sẽ trả lại cho ngài ngay“.
Ở trong này là tảng đá tế núi và mấy cây nấm “cẩu niệu đài” mọc sau mưa, nhưng mà nàng chỉ đào ở góc tường của hoàng đế thôi, hẳn không phải làchuyện gì lớn chứ.
Tuy hành động như vậy rất không có tiền đồ, nhưng phía sau bức tường này không phải là đường lớn, nếu có động thủ thì chắc chắn vẫn chịu nhiềuthua thiệt.
Đúng lúc đó xương cổ tay tê rần, chiếc túi không lớn rơi xuống đất.
”Mấy người sao lại làm cái nghề này, túng quẫn đến mức đó sao? Ta cũngkhông biết, tảng đá trong cung bán cũng được tiền đấy.” Giọng nói củahắn rất êm tai, hơi trầm thấp, không nhanh không chậm.
Thẩm Hành nghe xong lại vô cùng hổ thẹn, không duyên không cớ tự nhiênvì mình mà thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-ti-cu-an-ky-moi/20052/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.