Nguyễn Quỳnh Châu mặt tối sầm sau khi biết tin. Cô đã hỏi đi hỏi lại bác sĩ rất nhiều lần nhưng câu trả lời vẫn luôn luôn là: "Thần kinh của Kevin Williams hoàn toàn bình thường". Châu cảm thấy như vừa bị chơi một vố vậy.
Quả nhiên, Minh sau khi lộ nguyên hình thì cười khà khà như con khỉ già. Đúng vậy Châu à, cô đúng là vừa bị trêu đùa đó! Nguyễn Quỳnh Châu vừa nhục, vừa tức, vừa buồn cười, xong nghiến răng ken két cảnh cáo Minh:
- Mày ngon!
- Xời đương nhiên, tao ngon từ thịt ngọt từ xương!
Tuyệt, hóa ra cậu ta chẳng bị mất trí nhớ gì cả, và thằng Nhật cũng thông đồng để dựng lên trò đùa tào lao này. Chuyện mất trí nhớ tưởng như chỉ có ở trong phim, hóa ra đúng là chỉ có ở trong phim. Châu bây giờ xem như đã mất niềm tin vào Minh thật rồi. Châu rất muốn biến Minh thành bệnh nhân, chỉ tiếc cậu ta bây giờ vốn dĩ đã là bệnh nhân.
Minh có thể cảm nhận được luồng khí u ám từ khuôn mặt Châu. Cô quay gót bỏ đi. Minh ú ớ gọi lại:
- Ơ ơ đừng đi!
Châu giận thật đấy, có dở hơi mới quay lại. Thế nhưng vẫn phải quay lại khi Minh kêu lên tán loạn:
- Vai của tôi, vai của tôi đau quá hu hu!
Châu vốn nghi ngờ là Minh làm trò, dù đã biết nhưng vẫn ngu ngốc quay lại, để rồi cuối cùng chỉ đành thốt lên:
- Giả vờ giả vịt!
Châu hằm hằm chửi Minh, nhưng dù là cậu ta giả vờ thì nhìn vết thương ấy thực sự cũng rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-thich-may/1145943/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.