Với tư cách là bạn cùng bàn, là người trông thấy nét bơ phờ gắn trên mặt Tuấn Anh, sự suy sụp của cậu ta cũng làm Sơn bị phân tâm, cho nên dù biết Tuấn Anh không ưa gì mình nhưng Sơn vẫn nhỏ chút giọt tình người mà hỏi thăm:
- Thảo nó đá mày rồi hả?
- Haiz...
Tuấn Anh não nề nằm bò xuống bàn:
- Em gái mày là đứa khó hiểu nhất trong đám con gái, khó hiểu hơn Vật Lý 12.
- Ủa dễ hiểu mà, tất cả những điều con gái nói đều có ý nghĩa ngược lại.
Tuấn Anh cười cợt:
- Mày thích bốc phét với tao à? Thế trước đây nó nói thích tao tức là ghét tao hay gì hả đồ óc chó!
- Đầu óc đần độn như mày thì bị gái đá là xứng đáng.
- Thằng chó Sơn mặt lợn này!
Tuấn Anh mắng Sơn. Sơn thì chịu rồi, không làm gì được. Em họ cậu, Hoa Anh Thảo đúng là bất hạnh mới đem lòng thích một người chậm hiểu như nó.
- Tuấn Anh có muốn đứng góc lớp với hai đứa kia không?
Vẫn đang là trong giờ học của cô dạy Văn, cô Văn cảnh cáo mạnh vì Tuấn Anh nói chuyện riêng với Sơn. Cũng trong thời điểm đó, "hai đứa" đang đứng góc lớp là...
***
Cách đó không lâu...
- Anh chị có thấy nét đặc sắc trong văn phong của tác giả là gì? Là tình yêu dành cho quê hương, xứ sở, là sự liên tưởng kì diệu....
Cô giáo giảng bài say sưa bên trên, còn bên dưới cuối lớp thì có hai anh chị đang khiêu chiến nhau.
- Kim-Bảo-Huy-Minh! Mày bị thiểu năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-thich-may/1145923/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.