Nghe tiếng quát vĩ đại của cô Thu, Thảo giật thót ngẩng đầu lên trước. Ngỡ tưởng cô Thu quát mình, ai ngờ tầm nhìn của cô đang dõi về phía Vương Tuấn Anh.
Tuấn Anh mặt đơ cứng, xanh xao cắt không còn một giọt máu. Cái lúc mà len lén mở điện thoại trong giờ giáo viên chủ nhiệm nó đã đau tim chết người rồi, cái lúc bị bắt nó còn dã man hơn. Chỉ nhớ mặt cô Thu lúc ấy đỏ phừng phừng, cô phải gọi là tức lắm ý, giống như là quá thất vọng về học sinh của lớp.
Tuấn Anh xót xa giao nộp con Iphone 11 vừa mua cách đây không lâu cho cô Thu, ánh mắt ngập tràn tiếc nuối nhìn theo chiếc điện thoại dần đi xa.
Cả lớp chìm trong im lặng, không đứa nào dám nói một câu. Cả Châu, Thảo và Minh cũng phải dúi dúi điện thoại vào túi áo khoác. Cô Thu nhìn vào màn hình điện thoại vẫn còn đang sáng, vẫn còn hiện rõ bài đăng trên confession. Cô lướt lướt một lúc, thấy học sinh lớp mình bình luận quá trời, lại toàn là những học sinh tiêu biểu học khá nhất lớp. Cô lắc đầu, nhìn xuống phía dưới:
- Nhật, Minh, Thảo, Châu, đứng hết lên!
Cô Thu tuy đã cao tuổi nhưng chẳng phải người mù công nghệ, cô chưa đọc nội dung của bài đăng, cũng chưa đọc đến những bình luận của đám học sinh tai quái, cô chỉ lướt qua xem tên những đứa góp mặt vào cuộc trò chuyện này, và nhờ mốc thời gian trên đó mà cô biết ngay những đứa nào đang sử dụng trong giờ.
- Các anh các chị giỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-thich-may/1145878/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.