Thảo trong vòng tay của Minh, tựa như nàng công chúa nhỏ được hoàng tử chở che bao bọc, chỉ là hai người không cùng một câu chuyện cổ tích.
Xe ô tô của cô Minh Anh đã đợi sẵn gần đó, Minh ôm Thảo trong lòng, chạy đến đặt con bé vào ghế sau, còn mình thì ngồi bên cạnh. Tuấn Anh đứng đần người ra như một thằng nhóc ngớ ngẩn, trong bụng trộm nghĩ:
- Quái lạ, bạn tao, đi bên cạnh tao, ngã gần chỗ tao đứng, kia cũng là ô tô nhà tao, thế đéo nào thằng Minh lại bế bồng nó ngồi vào xe nhà tao như đúng rồi nhỉ?
Tuấn Anh ngẫm một lúc, bỗng "à" lên một tiếng, suýt nữa thì quên rằng thằng Minh thích con Thảo. Nhưng có gì đó cứ khó tả trong lòng Tuấn Anh, cảm tưởng như là mất đi một người bạn ấy. Không nghiêm trọng như vậy nhưng rõ ràng cậu thân với Thảo hơn thằng Minh kia, cậu là người đánh chửi nó nhiều hơn, hai đứa thậm chí còn đến nhà nhau ngủ, có nhiều kỉ niệm trong nhà vệ sinh, Thảo từ sâu xa đã được coi là một phần trong số bạn của Tuấn Anh. Vậy mà nhìn Minh, một người chả thân thiết với Thảo bằng mình lại ôm ôm ấp ấp, bế bế bồng bồng, lo lo lắng lắng như đúng rồi. Tuấn Anh tự nhiên thấy ngứa mắt!
Nhưng sau đó thì cậu cũng xách dép chạy lên ô tô, ngồi ở ghế phụ nhìn Minh và Thảo đằng sau, cứ như đôi chim chích líu lo, thấy gớm! Thảo thì đau điếng khỏi nói, chân giống như là bị lệch mẹ khớp rồi. Minh cũng chẳng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-thich-may/1145875/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.