- Cởi cái bíp!
Thảo vớ cái gối trên giường, ném bộp vào mặt Tuấn Anh. Mẹ cái thằng dẩm dớ, điên cuồng xông vào phòng con gái chửi bới chưa thèm nói làm gì, vô duyên vô cớ bắt người ta cởϊ áσ.
- Tiên nhân nhà mày!
Thảo ném cái gối mạnh, mạnh mà đến mức đầu Tuấn Anh choáng luôn. Thật sự không thể biết cậu ta đang nghĩ cái gì nữa, chẳng lẽ nam nữ thụ thụ bất thân mà cũng không hiểu? Lời ăn tiếng nói, hành động của Tuấn Anh vô tư cực kì, vậy nên tính nó trẻ con hơn người ta tưởng.
- Mày ở yên đấy đợi bố!
Tuấn Anh vắt chân lên cổ chạy bắn ra khỏi phòng Thảo, Thảo chép miệng, phán:
- Sở khanh có đào tạo!
Khoảng một lúc sau, Tuấn Anh lại phi vào phòng Thảo, ném một cái áo phông trắng in hình quả xoài vào mặt con nhỏ.
Tuấn Anh bị Thảo lườm, hất mặt gầm gừ:
- Mặc tạm cái áo con em họ tao vào, thay cái phượng hoàng ra!
- Cút!
- Mày đang ở ké nhà tao đấy, đuổi bố mày mà dễ!
- Cút ra tao mới thay áo được.
Tuấn Anh ngậm ngùi đi ra. Ờ ha, hình như chính bản thân cậu không hề coi Hoa Anh Thảo là con gái, tại vì quen cởϊ áσ với bọn con trai trong nhà vệ sinh nam rồi, trước giờ cũng ít tiếp xúc với bạn khác giới, chắc là do đi đấu game với Thảo nên sớm coi con bé là huynh đệ.
Thảo chốt cửa lại, thay áo. Cái áo cute hột me hình quả xoài này nom có vẻ đắt tiền, nhưng sao Tuấn Anh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-thich-may/1145865/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.