Chương trước
Chương sau
Bế giảng, một dịp đặc biệt cuối cùng của năm học đầu tiên tại Ước Mơ với vô vàn tiết mục văn nghệ sôi động trên sân khấu. Sân khấu của trường được thiết kế đơn giản nhưng rộng rãi và tinh tế, chứng minh được đẳng cấp của Trung học phổ thông chất lượng cao Ước Mơ. Ngoài ra, ánh đèn và loa nhạc xung quanh được bố trí cực kì hoành tráng.
Mở đầu là bài diễn văn chán ngắt của cô hiệu trưởng, xin lỗi vì nó không được giống như trong truyện, bởi người ta nói rằng cái tiết mục đọc diễn văn nó đầy ý nghĩa và dạt dào cảm xúc. Còn trong thực tế, không khác tiết Văn là bao.
Thứ học sinh mong đợi nhất luôn luôn là ca, múa, nhạc, kịch. Trường Ước Mơ nổi tiếng là nơi hội tụ nhiều học sinh có tiềm năng và nhan sắc, được đào tạo chuyên nghiệp cả về học lực lẫn năng khiếu nhạc hoạ. Nhiều năm trước, các câu lạc bộ năng khiếu từ thể thao cho đến hát hò văn nghệ được thành lập.
Hoa Anh Thảo vốn ngồi trong câu lạc bộ hội hoạ nhưng bị cô giáo dạy nhạc chọn đi tập múa cho lễ bế giảng chỉ vì một lí do lãng xẹt là đội múa thiếu người. Thời đại bây giờ, đứa nào cũng thích hip hop, nhảy sôi động chứ cũng không nhiều đứa thích múa mấy cái yểu điệu thướt tha, thế thì cô giáo phải chọn bắt buộc thôi chứ sao giờ.
Châu, Ly nhan sắc tuy không đẹp bằng Thảo, nhưng chúng nó thừa điều kiện để được chọn vào đội nhảy đội múa, ngặt nỗi chúng nó hơn Thảo ở bản lĩnh khôn khéo. Lúc cô Hảo dạy âm nhạc định chọn những đứa xinh xắn ưa nhìn để đi múa, cái Châu cố tình đứng trùng chân xuống để trông mình lùn đi, một phát bị loại đầu tiên khỏi tầm mắt của cô Hảo, chứ lùn quá sẽ làm xấu đội hình. Còn Ly, đã cao lại còn kiễng lên cao hơn, cao quá xấu đội hình cũng bị loại lập tức. Cuối cùng mỗi con Thảo ngu ngơ chiều cao cân đối, cô Hảo ưng ý chọn luôn.
Bây giờ, Châu và Ly ngồi ghế dưới sân trường, chuẩn bị xem Thảo biểu diễn. Mỗi lớp chia thành một hàng nam, một hàng nữ riêng biệt, những lớp nam nữ không đều thì ngồi lộn xộn, còn 10A2 thì khá đồng đều nên cứ ngồi thành hai hàng. Châu cố tình ngồi song song với chỗ của Minh ở hàng bên cạnh, nhìn crush chăm chăm. Minh rút kinh nghiệm không ngại ngùng nữa, mặc kệ cho Châu ngắm thoải mái, anh đây còn phải giữ khí chất soái ca nữa chứ, bao nhiêu bạn nữ dưới sân tia trộm chứ có phải mỗi Châu đâu mà ngại.
Đội múa gần chục người từ từ bước ra sân khấu, Hoa Anh Thảo là múa chính. Đứa nào cũng mặc áo yếm, không hở hang mấy nhưng để lộ ra bờ vai trắng nõn nà. Đội múa toàn học sinh khối 10, hầu hết đều chưa hoàn thiện về thể hình nhưng tổng thể cũng rất ra gì và này nọ.
Sở dĩ phải chọn những đứa trắng bóc như trứng gà luộc vì bây giờ loa đang vang lên bài hát Bánh Trôi Nước của Hoàng Thuỳ Linh. Bên dưới sân trường lác đác vài tiếng vỗ tay giòn giã, mấy anh khối trên nhìn các em năm nay mà phấn khích hết mình, nhất là Hoa Anh Thảo của 10A2.
Dưới hàng lớp, Ly hẩy hẩy vai Châu, cười cười cợt cợt:
- Cháu dâu hụt nhà mày mặc áo yếm trông đồ sộ phết đấy, hoa quả gắn đầy người.
Ly Châu đùa nhau cười rôm rả như mấy bà bán tôm tép ngoài chợ. Châu thì thầm nhỏ:
- Cháu trai tao số hưởng thật, rước con Thảo về bảo đảm không lo chết đói.
Hoa Anh Thảo, dáng người nhỏ nhắn vừa vặn nhưng nói chung là so với bè bạn cùng lứa thì có chút nở nang hơn, ngang tầm với các chị khối 11.
Châu liếc sang Minh, mắt đượm chút buồn. Minh từ đầu đến cuối chỉ nhìn Thảo.
"Ngày cuối cùng của năm, cậu có thể nhìn tôi dù chỉ một cái không Minh?"
Thứ mà Châu ao ước nhất, đó là được Minh nhìn, nhìn trộm, nhìn thẳng gì cũng được, miễn là đừng nhìn xã giao hay nhìn vô tình vô cảm. Cớ sao Minh chỉ nhìn Thảo? Thảo xinh đẹp đến thế ư?
Vậy cớ sao Châu lại nhìn Minh? Minh đẹp đến thế ư? Không phải, vẻ đẹp của cậu không nằm trên sống mũi hoàn hảo hay đôi mắt tinh nghịch, nó nằm trong ánh nhìn của Châu đây này!
- Kim Bảo Huy Minh, tao thích mày!
Châu nhỏ nhẹ thốt ra, chỉ đủ để Ly nghe thấy, quan trọng là đủ để Minh nghe thấy. Tiếng nhạc trên kia đã lấn át mọi tiếng trò chuyện, nhưng không lấn át nổi tiếng lòng của Nguyễn Quỳnh Châu.
Ly mở to mắt, không tin nổi một ngày nào đó Châu sẽ trở lại với hình ảnh cọc đi tìm trâu của hơn hai năm về trước, lúc ấy có một con nhóc vì thích Huy Minh mà mất hết liêm sỉ.
Minh quay ra nhìn Châu, còn Châu cũng mạnh dạn đối diện với Minh, nhìn cậu bằng ánh mắt sắc bén như xoáy vào tâm can. Minh của lúc này, đẹp hơn bình thường rất nhiều, nhưng lại lạnh nhạt nói một câu cứng ngắc, cứng đến phũ phàng:
- Theo đuổi một người, khác với học một môn học, không phải cứ kiên trì sẽ được đáp lại.
Châu nhuốt nước bọt, mỉm cười cúi đầu. Bao lâu nay, Châu luôn cố gắng để đạt được nhiều thành tích xuất sắc trong học tập. Mỗi lần Châu muốn giỏi môn nào, Châu sẽ làm được. Nhưng đúng như Minh nói, Châu thích Minh khá lâu nhưng chưa từng được cậu đếm xỉa. Nguyên tắc của Minh xưa nay là chỉ đi tán gái, không để gái tán. Châu biết vậy nhưng tỏ tình bại một lần, vẫn tiếp tục thích, cuối cùng không gặt hái được gì.
Ly vỗ lưng Châu, thẳng thắn nói nhỏ:
- Đây là lần thứ hai trong đời mày bị từ chối rồi, cả hai lần cùng là một người. Mày đừng điên nữa có được không Châu? Mày đừng thích thằng đấy nữa, không tốt đẹp gì, không xứng đáng với mày. Đi, tao với mày lên đầu hàng ngồi, dưới này xa sân khấu quá không thấy gì cả.
Ly kéo Châu từ cuối hàng lên đầu hàng ngồi cạnh lớp trưởng. Mặt Châu không một tia buồn, nhưng Châu cũng không nói gì cả, im lặng nhìn Thảo múa trên kia. Nó múa đẹp cực, cái gì cũng đẹp hết.
Vừa nãy Ly khuyên Châu đừng thích Minh nữa, nhưng mà Ly chưa từng thích ai, Ly nói thì giỏi nhưng khó thực hiện lắm. Thích một người, nếu dễ dàng từ bỏ thì Châu đã chẳng thích Minh đến tận bây giờ.
...
Nghỉ hè, rất vui nhưng cũng rất buồn. Thỉnh thoảng vẫn tụ tập gặp nhau, vẫn nhắn tin gọi điện đều đặn, nhưng lại không có cảm giác vui giống như đi học.
Hoa Anh Thảo lúc nào cũng sướng nhất trong các loại sướng. Hè đến thì chỉ có đi biển thôi, biển là chân lí. Một dịp nghỉ hè, người ta đi học tới lui sấp sấp ngửa ngửa, Hoa Anh Thảo thì toàn được đi sương sương vài tuần một biển, nếu mà đi cùng cái Ly và cái Châu thì vui phải biết.
Cuối tháng 6, gia đình bố mẹ cô dì chú bác anh chị em ruột họ kéo nhau đi Vịnh Hạ Long. Đây phải nói là lần thứ ba Thảo đến Hạ Long chơi, ai bảo biển ở Việt Nam đi gần hết rồi nên giờ phải đi lại từng chỗ chứ biết sao.
Thảo nghe nói, ngoài cả dòng họ bên nội đi thì có vài gia đình của đối tác lẫn đồng nghiệp của bố mẹ Thảo nữa. Quá đông người đi nên phải chia ra làm hai cái xe mới đủ.
Vẫn là thói quen khó bỏ của Thảo, ngồi ô tô đường dài nhất định phải mang gối ngủ và bịt mắt lên xe. Thảo có hai đứa em, em gái thì ngồi với mẹ, em trai ngồi với bố. Thảo bị ra rìa, ngồi cạnh một người lạ.
Cái cô ngồi cạnh Thảo trên xe xinh đẹp vô cùng, là đồng nghiệp của mẹ Thảo. Cô ấy chắc phải ngoài 30 rồi nhưng trông vẫn còn xuân sắc lắm, sở hữu khí chất sang chảnh của một quý cô thực thụ.
Cô bên cạnh quay ra bắt chuyện với Thảo trước khi Thảo đeo bịt mắt đi ngủ, dịu dàng nói:
- Cô là bác sĩ cùng bệnh viện với mẹ cháu, cháu là Hoa Anh Thảo?
- Vâng...
Không hiểu sao người phụ nữ kia vừa có phần dịu dàng lại vừa dễ gần, Thảo cứ thấy nét mặt của người phụ nữ ấy quen quen, như là đã gặp ở đâu rồi, hơn nữa còn rất có cảm tình.
- Cô là Mia, cô cháu mình có thể trò chuyện một lát được không nhỉ?
- Được ạ.
Người Việt không đặt tên Việt lại đặt là Mia? Thảo thấy là lạ, một người không quên không biết từ đẩu đâu chui ra ngồi cạnh Thảo, hơn nữa còn đề nghị nói chuyện, chắc chắn là có ý gì rồi.
- Cô cũng có một đứa con trai bằng tuổi cháu, bạn Cò nhà cô ngồi ở xe kia cơ, nó đáng yêu hoạt bát lắm. Nếu cháu không ngại thì cô có thể giới thiệu hai đứa cho nhau.
Thảo nhăn mặt khó hiểu, cái bà cô Mia này có khí chất sang chảnh của một lady mà nói lắm vãi, hai cái mồm của con Ly Châu ghép lại cũng khó so được.
- Dạ thôi cháu không có nhu cầu, tầm này yêu đương gì ạ, nhà bao việc.
Thảo cười khổ, xua tay từ chối luôn. Bây giờ Thảo không còn vị trí nào trong tim để dành cho ai cả, một thằng to xác như Tuấn Anh ngồi vào là vừa vặn lắm rồi, bạn Cò bạn cưa gì Thảo không quan tâm. Lại tới Tuấn Anh, suốt cả tháng nay chả được gặp nhau gì cả, chưa bao giờ Thảo ghét mùa hè như vậy, đi học ngắm crush còn sướng hơn.
Cô Mia như kiểu thấy Thảo non tơ hiền lành nên muốn xí vị trí con dâu ý, cô ấy khen con trai mình như tâng bốc thiên tử:
-  Bạn Cò nhà cô hóm hỉnh học giỏi, hát hay còn đa tài đa nghệ. Mà quan trọng nhất là nó thừa hưởng hết gen trội của cô và chú nhà cô, thế cho nên đẹp trai như soái ca bước ra từ ngôn tình luôn. Bây giờ việc học là chính nhưng là sinh viên phải yêu đương đi cháu ạ, yêu đi cho tuổi trẻ có ý nghĩa!
- Vâng!
Thảo cười xuề xoà cho qua. Từ bé đến lớn rất nhiều người nhận Thảo làm con dâu, nhưng Thảo không ưa ai cả, Thảo chỉ thích làm cháu dâu của Nguyễn Quỳnh Châu thôi, có được không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.