Thảo ngồi sau, sợ hãi nắm chặt cán ô, cô không dám vòng tay qua ôm eo Tuấn Anh bởi nó là hoa có chủ rồi, tránh càng xa càng tốt. Thảo từng chơi với Gia Linh người yêu nó nên Thảo biết thừa tính con nhỏ đó hay ghen tuông dỗi hờn. Ngồi sau tay lái của thằng điên này thực sự khiến người ta muốn khóc thét, đến vua tốc độ Huy Minh cũng không phi xe đạp với tốc độ bàn thờ bằng Tuấn Anh. Trời ơi Thảo vừa la vừa hét, càu nhàu tại sao con Ly lại đi vệ sinh đúng lúc như vậy? Tại sao Thảo lại phải cầm ô mà không phải Ly? Trời ơi cuộc đời này thật tàn nhẫn.
Thằng Tuấn Anh đi lượn lờ đánh võng nên Thảo không chịu nổi, buộc phải vòng tay qua eo nó, vục mặt vào lưng nó để che đi đỡ nhục. Bao nhiêu sĩ diện của Thảo phải vứt hết cho chó gặm để đổi lấy sự an nguy đối với tính mạng bản thân. Bao nhiều năm ngồi ô tô sướng đời không lo nghĩ, đùng một cái phải ngồi sau một tên đi xe nguy hiểm vãi linh hồn. Thần linh ơi xuống đây cứu tôi!
- Nóng! Đừng có chạm vào lưng bố mày!
- Phải che cái mặt tao đi để người ta không thấy tao đi cùng mày. Ngồi sau lưng mày là nỗi nhục nhã lớn nhất của đời tao chứ chả phải do cái xe màu hồng này. Hu hu...
- Hâm! Bố mày tay lái lụa!
- Câm!
Thảo quát, sau đó thì không ai nói gì. Tất cả chìm trong một không gian tĩnh lặng. Trời nóng, mặt Thảo đỏ lên. Từ nhỏ sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-thich-may/1145840/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.